Trần Khiết nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Thường Diệp Lâm thực dự định đưa cô cùng Hắc Long Giang. Nếu thì trợ lý Viên cũng sẽ mang vé máy bay tới sớm như , hơn nữa còn là hai vé. Hơn nữa, công ty gần đây việc gì thương lượng với Hắc Long Giang, điều chứng tỏ Thường Diệp Lâm giúp cô . nếu thực sự việc ăn ở đó, chẳng cô đang tự huyễn hoặc ?
"Ông chủ, trong nhà sẵn đồ ăn , tại ngoài ăn chứ? Ăn ở nhà vẫn an hơn." Trần Khiết xòa, tỏ thiện chí.
Vì vé máy bay và mong về nhà, chẳng việc gì mà cô thể chịu đựng.
Hừ, cô nhóc , sẽ để cô dễ dàng thắng thế ! Thường Diệp Lâm mỉm , giả vờ ho khẽ, với giọng châm chọc: "Chẳng phần của ?"
Trần Khiết tức giận đến nỗi trong lòng thầm rủa: "Cái đồ nhỏ nhen , với tính cách như , sớm muộn cũng phá sản thôi!" cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhắm mắt hít sâu, tiếp tục: "Ông chủ, ngài hiểu lầm . chỉ đùa một chút thôi, chứ lợn mà ăn hết nhiều ."
Thường Diệp Lâm mỉm , lơ đễnh : "Lợn thể ăn, thể thú cưng, đáng yêu hơn cô nhiều đấy."
Trong lòng Trần Khiết ngừng chửi rủa: Đồ khốn!
Không nổi giận, nổi giận! Không nên tính toán với loại ngoài tiền thì gì khác.
"Ông chủ, bữa sáng xong , ngài nếm thử tay nghề của . Ra ngoài ăn tốn thời gian thể kịp chuyến bay." Dù Trần Khiết chính xác giờ bay, nhưng cô cẩn thận nhắc nhở.
Thường Diệp Lâm vẻ khó xử, thở dài, gật đầu.
"Thôi , thấy cô cũng ngoan ngoãn, sẽ miễn cưỡng dẫn cô Hắc Long Giang cùng." Anh lớn giọng , cởi áo khoác, treo lên giá và về phía bếp.
Đồ khốn nạn ! Nếu vì vé máy bay, cô thèm hạ như thế.
Sau khi ăn sáng xong, là 8 giờ 40 sáng, còn hai tiếng nữa là đến giờ bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-583-d.html.]
"Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ 10. sẽ lái xe đưa cô về ký túc xá thu dọn hành lý ." Lần , Thường Diệp Lâm sẽ ở Hắc Long Giang bao lâu, nên thứ cần chuẩn kỹ càng.
Trần Khiết gật đầu, khách sáo : "Ngài cần chuẩn hành lý cho ngài ? sẽ giúp ngài sắp xếp."
Cô còn chút lương tâm đấy. ông đây nhiều tiền, đến nơi mua mới cũng .
"Không cần, cô cứ lo cho đồ của là đủ ."
Trần Khiết chút thắc mắc. Đây rõ ràng là nhà , giúp sắp hành lý cũng chẳng tốn thời gian bao nhiêu, chẳng lẽ trong phòng thứ gì tiện để khác thấy ?
"Vậy tùy ngài thôi, ngài là ông chủ, ngài ."
Trần Khiết vội vàng dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đĩa gõ cửa phòng Thường Diệp Lâm: "Ông chủ, dọn dẹp xong , chúng thể xuất phát."
"Được, quần áo, ngay."
Ba phút , Trần Khiết thấy Thường Diệp Lâm mặc bộ đồ thể thao bước , trong lòng thầm nghĩ: Anh công tác mà chẳng mang theo hành lý, đành, đằng chẳng cả tài liệu, công tác kiểu gì ?
"Ông chủ, ngài thực sự mang theo gì ?" Trần Khiết nhịn nhắc nhở.
Thường Diệp Lâm gật đầu, khoác áo khoác khỏi nhà. Trần Khiết lật đật chạy theo , thầm nghĩ: Chẳng lẽ định ghé qua công ty lấy tài liệu?
Thường Diệp Lâm lái xe đưa Trần Khiết thẳng về trường học, dừng xe cổng, lạnh lùng : "Cô chỉ nửa tiếng để thu dọn, nhanh lên."