Trần Khiết suy nghĩ một chút, nhận phần . Lỡ cần cấp cứu mà gọi điện thoại, chẳng cô gián tiếp gây hại cho một mạng ?
"Xin , nốt vài câu sẽ dập máy."
Tô Nam thấy giọng y tá vui, nhanh chóng dặn dò: “Khi gặp Thường Diệp Lâm, bảo gọi cho . Mình chuyện quan trọng cần với .”
“Ừ, . Mình sẽ cúp máy đây.” Trần Khiết đặt điện thoại xuống, xin y tá nữa: “Thật sự xin , cho hỏi cần đến để đóng viện phí cho Ngụy Thục Phân?”
Một trong các y tá liếc Trần Khiết với vẻ khinh thường, tùy tiện chỉ tay: “Cửa sổ thứ hai bên kìa.”
Trần Khiết ngượng ngùng, đó nhanh chóng đóng tiền.
Sau khi thành thủ tục, cô phòng bệnh của . “Anh, chị, hai suy nghĩ thế nào ?”
“Em gái, em thật với . Cái gọi là ‘sếp’ của em, rốt cuộc quan hệ gì với em? Tại giúp em nhiều như ?” Anh trai của Trần Khiết vẫn mãi băn khoăn về chuyện . Nếu cô giải thích rõ, sẽ đồng ý đưa bệnh viện lớn ở Kinh Thành.
“Quan hệ gì ư? Chỉ là nhân viên với sếp thôi. Anh thể đừng lằng nhằng nữa ? Anh nghĩ vé máy bay dễ mua lắm ? Hay thực sự đợi đến khi còn chỗ chữa trị, mới hối hận?”
Anh trai của Trần Khiết từng thấy em gái kiên quyết như , nhất thời khí thế của cô choáng váng. Thở dài một tiếng, đành đưa giấy tờ cho cô .
Trần Khiết giống như một cơn gió, lao khỏi bệnh viện và nhanh chóng đón xe điện trở sân bay.
Trong khi đó, tại sân bay, Thường Diệp Lâm đang sốt ruột chờ Trần Khiết mang giấy tờ đến, vì chỉ còn vài xếp hàng.
“Cô gì mà lâu thế? Lấy mỗi giấy tờ mà cũng chậm chạp !” Thường Diệp Lâm bực bội càu nhàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-588-d.html.]
Người phụ nữ , trêu đùa: “Đang đợi bạn gái ? Con gái gì cũng chậm một chút, nhưng sẽ hỏng việc .”
Bạn gái?!
Chị đùa ? Cái cô gái quê mùa đó, lâu chút chắc còn nôn mất.
“Hy vọng .” Thường Diệp Lâm nghiến răng, thầm nghĩ: Nếu cô còn đến, sẽ mua vé về .
Ngay khi dứt lời, Trần Khiết cuối cùng cũng chạy đến sân bay, thở hổn hển: “Ông chủ, thật xin để chờ lâu.”
Thường Diệp Lâm liếc mắt cô , gì.
Sau khi tất thủ tục, Trần Khiết và Thường Diệp Lâm cùng đến bệnh viện.
Anh trai và chị dâu của Trần Khiết thấy đàn ông cao lớn, bảnh bao mặt, khỏi kinh ngạc: Người trông cứ như bước từ tranh vẽ .
“Anh, chị, đây là sếp của em. Nếu giúp, em cũng thể kịp về, và cũng sẽ bệnh viện để chữa trị.”
Anh trai Trần Khiết Thường Diệp Lâm từ đầu đến chân, dù ấn tượng bởi phong thái và trang phục của , nhưng vì lo lắng cho em gái, vẫn gân cổ chất vấn: “Sao giúp gia đình nhiều như ? Cậu đang mưu tính điều gì?”
Chị dâu Trần Khiết lo sợ sẽ đắc tội với khác, kéo tay chồng , hiệu nên năng nhẹ nhàng hơn. trai hất tay chị , chịu .
Trần Khiết cảm thấy bất lực. Cô rõ trai thẳng tính, nhưng thì quá cố chấp.
“Anh là Trần ? Có lẽ , nhưng em gái là một tài năng. Lý do giúp đỡ cô là để giữ nhân tài. Người hai chân thì đầy ngoài đường, nhưng tài năng thì hiếm.”