Ông chủ ngượng ngùng hỏi: "Vậy cần khoai tây sợi xào và cá chiên vàng ?"
Lâm Mạch gật đầu. Ông chủ đặt những món mà Chu Nhượng gọi lên bàn, nhưng Lâm Mạch lập tức ngăn : "Đổ !"
Ông chủ đám thức ăn vẫn động đến, chút tiếc nuối. Tuy nhiên, ông quyết định sẽ để dành cho ăn, gật đầu: "Vâng, hai vị chờ một lát."
Chưa đầy một giờ , ông chủ dọn đủ rượu và đồ ăn lên bàn: "Món đầy đủ, mời hai vị thưởng thức."
Lúc đầu, cả hai đều im lặng gì, nhưng vài chén rượu và món ăn, Trương Tương bật và bắt đầu xả lòng : "Chu Nhượng, tên khốn kiếp. thích bao nhiêu năm, mà chẳng thèm lấy một . Cái con Tô Nam đó, ngoài việc xinh và diễn kịch, cô gì ho mà bảo vệ cô đến mức ngại cắt đứt quan hệ với ."
Lâm Mạch lặng lẽ Trương Tương đang tuôn hàng loạt lời oán trách, suy tư một hồi.
"Thật đấy, ngoài , cô chẳng gì cả. Em đoán cô ít em mặt Chu Nhượng, nếu thì sẽ chẳng đối xử tuyệt tình với em như ." Trương Tương càng càng cảm thấy tủi , nước mắt chảy càng nhiều, càng lúc càng lớn. Lâm Mạch chỉ thể lắc đầu, thầm nghĩ: "Tình cảm quả thực là thứ gì."
"Thôi nào, đừng nữa. Xem như chúng là bạn lâu năm, nhất định sẽ tìm cơ hội dạy cho Tô Nam một bài học."
Ở một bệnh viện tại Hắc Long Giang...
Vì Ngụy Thục Phân vẫn đang hôn mê, thể , nên trai Trần tìm một chiếc xe bò, lót đệm dày xe để giữ ấm cho bà. Sau hơn hai giờ sự hướng dẫn của Trần Khiết, họ cuối cùng cũng đến sân bay.
Do tình trạng đặc biệt của bà Ngụy, nhân viên sân bay cho phép họ sử dụng lối đặc biệt để lên máy bay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-594-d.html.]
Đây là đầu tiên trai và chị dâu Trần Khiết máy bay, họ hồi hộp đến mức ngừng ngó nghiêng. Nhìn thấy sự lóng ngóng của họ, Thường Diệp Lâm thầm mỉa: "Thật đúng là mấy kẻ nhà quê."
"Anh, chị, thắt dây an ." Trần Khiết chăm sóc xong cho sang giúp chị thắt dây an và giải thích qua về các thiết máy bay, để họ quá lúng túng nếu phản ứng say máy bay.
Hai giờ , máy bay hạ cánh an . Người đón họ là Trợ lý Viên, thấy liền vẫy tay gọi: "Ông chủ, đồng chí Tiểu Trần, bên !"
Thường Diệp Lâm vội dẫn cả nhóm về phía Viên trợ lý: "Mọi việc sắp xếp xong ?"
"Bác sĩ và xe cứu thương đều chờ sẵn ở ngoài."
Thường Diệp Lâm gật đầu, sang với Trần Khiết: "Cô đưa bệnh viện thủ tục nhập viện , sẽ về ."
Trần Khiết hiểu tại Thường Diệp Lâm đột nhiên trở nên lạnh lùng như . Rõ ràng trong mấy ngày qua, đối xử với cô dịu dàng hơn, còn như lúc nào cũng đối đầu. Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của cô thôi ? Thường Diệp Lâm thực vẫn chẳng đổi chút nào?
Anh trai và chị dâu của Trần Khiết ngờ rằng Thường Diệp Lâm chuẩn thứ chu đáo như ở Bắc Kinh. Trong lòng họ vô cùng cảm kích và áy náy, nước mắt trào vì vui mừng: "Thường , thật sự cảm ơn , cảm ơn nhiều. Hôm qua thái độ với , xin ..."
Thường Diệp Lâm chịu nổi điều , vội ngắt lời: "Anh Trần và chị Trần cần cảm ơn . việc ."
Trợ lý Viên bóng lưng Thường Diệp Lâm rời , thở dài bất lực: "Không kiếp điều gì tội mà kiếp gặp một ông chủ phiền phức như ."