Thật ngờ!
Trong khi đó, Tô Nam trải qua một đêm tình tứ bên Chu Nhượng. Khi thấy còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, định gọi điện cho Thường Diệp Lâm.
Không ngờ, Chu Nhượng lập tức phát hiện và kéo tay cô , hôn nhẹ lên tay hỏi: “Đêm qua vẫn đủ mệt ? Hay là chúng tiếp tục?”
Thường Diệp Lâm c.h.ế.t tiệt, tất cả là tại mà kỳ nghỉ tân hôn của phá hỏng.
Tô Nam ngượng ngùng hôn nhẹ lên má Chu Nhượng, nũng: “Ông xã , đừng trêu em nữa, em mệt c.h.ế.t mất. Cho em gọi điện thoại ?”
Nếu tiếp tục nữa, eo gãy mất thôi.
Chu Nhượng đầy vẻ bất lực. Tân nương mới cưới, nhưng trong đầu là đàn ông khác. Anh đây?
“Không !” Chu Nhượng kiên quyết, liền đè cô xuống giường, hôn lên môi cô.
“Ôi trời! Anh thật đáng ghét, mau thả em . Em chuyện gấp mà!” Tô Nam thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cố đẩy .
Chu Nhượng chịu thua, tiếp tục trêu chọc Tô Nam: “Làm gì mà gấp, em chỉ gọi điện cho cái tên đó thôi. Hai đó đều là lớn cả , cần em lo lắng ?”
“Em xem, chuyện gì gấp? Nếu , em đừng mong rời khỏi giường hôm nay.” Chu Nhượng cúi xuống, cô đầy ham .
Tô Nam mặt đỏ ửng, trời ơi! Anh dừng đây? Nếu cứ tiếp tục, chắc cô sống nổi qua Tết mất.
Tô Nam nước mắt rưng rưng, đáng thương , khẽ cắn môi: “Ông xã, em chỉ gọi cho Trần Khiết, hỏi thăm tình hình của cô thôi mà.”
Lại là cái cớ! cũng còn cách nào khác, vì vợ luôn là lo lắng cho khác.
“Haizz... Anh thật phục em đấy, gọi .” Chu Nhượng giả vờ khó chịu, phòng tắm, thật là đồng ý cho cô gọi điện.
Tô Nam như đại xá, nhanh chóng chạy thư phòng, gọi điện đến công ty Thường Diệp Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-602-d.html.]
“Chào Chu, ông chủ chúng ở đây.” trợ lý Viên thấy điện thoại quen thuộc liền báo ngay.
“ tìm Trần Khiết, thể cho cô máy ?” Tô Nam nghĩ việc Thường Diệp Lâm ở công ty cũng , tránh để Chu Nhượng ghen tuông loạn.
“Được, xin chờ một chút.” Trợ lý Viên lập tức ngoài, ở cửa văn phòng gọi: “Trần Khiết, đây một chút, tài liệu cần đưa cho cô.”
Trần Khiết nghĩ thật sự việc gì cần nên dám chậm trễ, vội vàng dậy văn phòng.
Trợ lý Viên chỉ điện thoại: "Tô Nam tìm cô đấy, mau !"
"Tiền bối, cảm ơn !"
"Khách sáo gì chứ, đừng để cô đợi lâu." Trợ lý Viên việc thúc giục.
Trần Khiết trong lòng đoán , chắc chắn Tô Nam ngoài hỏi thăm tình trạng bệnh của cô , cũng sẽ hỏi về chuyện của Thường Diệp Lâm.
"Nam Nam, tìm chuyện gì?" Trần Khiết nhấc điện thoại lên, giọng lo lắng hỏi.
Cô gái hỏi câu gì mà kỳ cục thế!
"Tình hình của thế nào ? Có khá hơn ? Cậu thật là, nếu gọi, thể chủ động gọi báo bình an ?" Tô Nam đầy bực dọc, trút hết oán giận .
Chỉ vì chuyện nhỏ mà cũng giận ?
"Mình sợ phiền và Chu hưởng tuần trăng mật mà." Trần Khiết chút ấm ức trả lời.
Người mà điều, cái quái gì mà tuần trăng mật chứ? Mình còn hành hạ đến c.h.ế.t đây .
"Cậu bớt bày đặt . Thời gian Thường Diệp Lâm gây rắc rối gì cho chứ?" Tô Nam nhanh chóng chuyển chủ đề, chuyện chính.
Quả nhiên, lo gì gặp nấy. Dạo xung quanh đều lo lắng về vấn đề cá nhân của cô với Thường Diệp Lâm.