Vì , Tô Nam quyết định ngoài tìm buồng điện thoại công cộng, như cô thể chuyện bao lâu tùy thích mà cần lo lắng phiền ai.
Đầu tiên, cô gọi về nhà nhưng ai máy, đành tắt máy gọi đến công ty của Chu Nhượng. Anh việc suốt hai ngày đêm, định chợp mắt một chút thì điện thoại của Tô Nam đánh thức.
"Alo, ai ?" Chu Nhượng ngáp dài, giọng trầm và bình tĩnh hỏi.
"Ông xã, là em đây. Em tới Bắc Kinh . Bên công ty ?" Tô Nam sự mệt mỏi trong giọng , lo lắng hỏi.
Chu Nhượng cô lo lắng, bèn giấu những rắc rối của công ty, chỉ : "Cơ bản giải quyết xong."
Anh đồng hồ tường, tiếp: "Sao em đến nơi gọi cho , nghỉ ngơi một chút ? Đi ăn gì ."
Tô Nam cảm thấy tủi , cô gọi vì lo cho .
"Em mang đồ ăn tàu , với em mua vé giường nên mệt. còn , chắc là mấy hôm nay chẳng ngủ ngon đúng ?"
Chu Nhượng đáp bằng một tràng ngáp: "Em mà so với , một đàn ông lớn chứ. Anh chỉ cần em bình an là . Thôi, mau dập máy nghỉ ngơi , mai còn nhiều việc đấy."
"Trong ba lô của em cuốn sổ da màu đen, ghi mấy con phố thích hợp để em mở chi nhánh. Nhân lúc trường khai giảng, em khảo sát thử xem."
Tô Nam gật đầu trả lời: "Được , nếu công ty thì cũng tranh thủ nghỉ ngơi ."
Chu Nhượng mệt mỏi xuể nhưng vẫn quan tâm đến kế hoạch mở chi nhánh của Tô Nam. Anh thực sự là chồng lý tưởng khó tìm.
Sau khi tắt máy, một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Nam kéo áo kín cổ vội vã trở về nhà trọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-620-e.html.]
Những ngày tiếp theo, cô bắt đầu khảo sát thực địa. Các con phố mà Chu Nhượng ghi chép đều đông qua và giao thông thuận tiện, nên dù mở cửa hàng ở thì doanh cũng lo lắng.
Nếu đủ nhân lực, cô thậm chí thể mua hết mặt bằng ở tất cả các phố đó.
Còn Chu Nhượng, khi xử lý xong việc ở công ty, định về nhà đồ nghỉ ngơi. Ai ngờ đến cửa thấy Trương Tương đợi.
Kể từ khi Lâm Mạch hứa sẽ giúp cô đối phó với Tô Nam, nhưng mãi vẫn thấy động tĩnh gì, Trương Tương kiềm chế mà quyết định tự đến, lấy cớ chúc Tết để dò hỏi tin tức.
"Cô đến đây gì?" Chu Nhượng cau mày hỏi.
Trương Tương cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng : "Anh Chu, chúc năm mới vui vẻ. Em đến đây chúc Tết và chị Tô, tiện thể xin chị nữa."
Chu Nhượng Trương Tương từ xuống , cảm thấy điều gì đó từ cô .
“Vợ về Bắc Kinh . là đàn ông, cũng tiện mời cô nhà. Cô nên về sớm mà ở bên bố . Khi nào thời gian, sẽ qua chúc Tết họ.” Chu Nhượng sợ cô quấy rầy, khó mà giải thích với Tô Nam.
Trương Tương cau mày, Tô Nam về Bắc Kinh ? Vậy tại Chu Nhượng cùng?
“Anh Chu, chị dâu bỏ một mà ? Thật nên như !” Trương Tương tỏ vẻ thương cảm Chu Nhượng.
Giọng điệu như xanh thực sự khiến khác khó chịu. Không hiểu cô thể bỏ thói quen . Hồi nhỏ Trương Tương dễ thương, lớn lên thành thế , Chu Nhượng cảm thấy tiếc nuối.
“Đó là chuyện giữa vợ chồng , cần ngoài can thiệp.” Chu Nhượng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cô phiền phức thật, đây nhận điều ?