“Chị Lý, chị đợi chút, em chuyện hỏi chị!” Lữ Nhạc Thục nhanh chóng kéo một phụ nữ trung niên , sốt sắng hỏi.
Chị Lý : “Chuyện gì ?”
“Em ở đây gần ba ngày mà vẫn gặp sếp. Không khi nào mới đến công ty, em vài việc cần bàn bạc với .”
Chị Lý là kinh nghiệm, thoáng qua hiểu rõ mục đích của Lữ Nhạc Thục: “Cô bé tuổi còn trẻ, thể tìm đối tượng mà, để ý đến gia đình chứ?”
“Vậy chắc em đợi lâu . Sếp vốn ít khi đến công ty, còn Bắc Kinh thăm vợ nữa, khi nào mới về. Không khéo sẽ ở Bắc Kinh luôn đấy!”
Gì cơ? Anh Bắc Kinh ?
Và còn khả năng sẽ định cư ở đó? Nếu , còn ở đây gì?
Chị Lý thấy nét mặt ủ rũ của Lữ Nhạc Thục, ngay rằng cô bé vì Chu Nhượng mới đến đây việc.
“Cô bé, em chứ? Chị thấy sắc mặt em lắm.”
Lữ Nhạc Thục cố gắng điều chỉnh cảm xúc: “Em , chắc do thiếu m.á.u thôi. Em chuyện gì khác nữa, chị cứ .”
Chu Nhượng đúng là... Công ty trải qua khủng hoảng lớn, mới bắt đầu khôi phục , nghĩ cách kiếm tiền tổn thất, mà còn rảnh rỗi Bắc Kinh thăm vợ. Sao thể thản nhiên như thế chứ?
Còn về Thường Diệp Lâm, từ khi trở về từ buổi lễ trao giải ở Anh, như "đánh gục", chẳng thèm ngoài, chỉ lì trong nhà. Nếu trợ lý Viên báo tin Tô Nam mở cửa hàng mới, lẽ vẫn tiếp tục "giam " như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-628-e.html.]
Ngày hôm đó đúng thứ Bảy, Thường Diệp Lâm xách theo quà cáp, định đến cửa hàng của Tô Nam để gửi lời chúc mừng muộn. Dù , và Tô Nam cũng từng là bạn, sự kiện lớn như khai trương cửa hàng mà gửi lời chúc thì .
“Kính chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì…” Khi Trần Khiết thấy đến là ai, cô lập tức nghẹn lời: Sao đến đây?
Cửa hàng của Tô Nam khai trương gần một tháng, mà Thường Diệp Lâm bao giờ đến. Tại hôm nay, khi cô mới bổ nhiệm quản lý thì xuất hiện?
Thường Diệp Lâm thấy Trần Khiết trông khác hẳn ngày , mắt thể rời khỏi cô .
Ngày xưa, Trần Khiết trông tầm thường, cách ăn diện, mặc quần áo cũng quê mùa. giờ đây, mái tóc nặng nề cắt tỉa gọn gàng, mặt lớp trang điểm nhẹ nhàng, và cô mặc bộ đồng phục vặn, trông khác gì một nữ nhân viên công sở chuyên nghiệp.
“Anh đến đây gì?” Trần Khiết đỏ mặt, giọng bình tĩnh hỏi.
Gã đến đây, chắc chắn là để mua quà cho cô gái nào đó, tiện thể đến tặng quà cho Tô Nam. Chuyện vô trách nhiệm thế , chắc chắn .
“ đến thăm Tô Nam, dạo cô thế nào ?” Thường Diệp Lâm chút ngại ngùng, mặt đỏ. Bởi vì đây, các mối quan hệ của với phụ nữ đều thoải mái, hai bên đều hiểu rõ vị trí của , thích nhan sắc, còn họ thích sự giàu và trai của .
với Trần Khiết thì khác, cô giống với bất kỳ ai mà từng gặp.
Tô Nam từ tầng hai bước xuống, thấy cảnh hai vẻ ái , cô lập tức khó chịu nhíu mày: Tên khốn mới ngoan ngoãn vài ngày, tiếp tục ngoài lăng nhăng?
Biết thế , tốn công sức trang điểm cho Trần Khiết, để khỏi tên khốn lợi dụng.