“ , Tô Nam ở tầng, tự lên mà gặp. còn nhiều việc , thể rảnh rang chuyện với .” Trần Khiết lạnh nhạt đáp, lướt qua Thường Diệp Lâm mà buồn .
Bộ dạng hiện tại của Trần Khiết khiến Thường Diệp Lâm thể rời mắt. Cô trông thật xinh và quyến rũ, thể chỉ ngắm qua vài là đủ.
Tô Nam thấy ánh mắt của Thường Diệp Lâm đầy dục vọng, thể chịu nổi, cô hét lên từ tầng hai: “Thường Diệp Lâm!”
Cái như sói như hổ của chứng tỏ rằng ý với Trần Khiết.
Nghe tiếng hét lớn của Tô Nam, Thường Diệp Lâm lập tức tỉnh , ngẩng đầu lên về phía tầng hai. Ôi trời, suýt quên mất, cô nàng sư tử Hà Đông chẳng loại dễ đối phó.
Anh vội thu tâm trí và bước lên tầng hai, lẩm bẩm: “Cửa hàng trông vẻ kinh doanh tệ, nhưng lượng khách ít thế nhỉ? Đáng lý vị trí đông khách chứ.”
Anh nhắc thì thôi, nhắc tới chuyện thì Tô Nam càng thể bỏ qua.
“Chuyện hỏi , đại thiếu gia Thường Diệp Lâm ạ.” Tô Nam lạnh đáp.
Thường Diệp Lâm ngưng bước, thầm chửi rủa bản đúng là ngu xuẩn, tự chuốc họa .
“Không để cô đến cửa hàng của cô quậy phá!” Thường Diệp Lâm chút lúng túng .
Cái đồ Dương Thư Trân c.h.ế.t tiệt đúng là điều, hiểu chuyện còn tự cho là đúng, thực sự quá đáng.
Tô Nam hừ lạnh một tiếng: “Nếu đa tình lăng nhăng, gây họa cho hai bạn cùng phòng của , thì lâm cảnh như ngày hôm nay ? Một đàn ông như , chuyện tình cảm cũng xử lý xong, để , một bạn, gánh hậu quả giúp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-629-e.html.]
Tên khốn Thường Diệp Lâm! Tên khốn khiếp! sẽ nhớ kỹ chuyện .
Thường Diệp Lâm Tô Nam đến mức mặt đỏ bừng, nhất thời gì để xoa dịu cơn giận của cô.
“ ngờ Dương Thư Trân khó chịu như . với cô , thích và yêu là hai chuyện khác , nhưng cô cứ khăng khăng gộp cả hai với .” Thường Diệp Lâm vò đầu bứt tai, cảm thấy đau đầu.
Nghe cuộc trò chuyện của hai , Trần Khiết thầm nghĩ: là kẻ ác sẽ kẻ ác trừng trị. Gặp những như Dương Thư Trân mới đáng đời .
Thường Diệp Lâm bước nhanh lên lầu, đưa món quà trong tay cho Tô Nam: "Chuyện , sẽ sớm nghĩ cách giải quyết. Đây là quà mừng khai trương cửa hàng mới của cô."
“Dù đến muộn, nhưng đó vẫn là tấm lòng của . Vừa cô cũng chúng vẫn là bạn bè, chắc cô sẽ nhỏ mọn đến mức trách .”
Tô Nam mỉm khi nhận món quà, liếc mắt Thường Diệp Lâm, nhưng vẫn bộ giận dỗi: "Cửa hàng của mở gần một tháng , bây giờ mới mang quà đến, là chúc sớm đóng cửa ?"
Cũng tại mà việc kinh doanh của cô ế ẩm như . Anh còn mặt mũi đến đây tặng quà?
Thường Diệp Lâm mắng đến mức mặt đỏ bừng, lúng túng đáp: " cố ý. Ai ngờ Dương Thư Trân là khó chịu như , mà cô còn bướng bỉnh nữa..."
Tô Nam ghét nhất ở Thường Diệp Lâm là đa tình thiếu trách nhiệm. Gặp vấn đề gì cũng chỉ phủi tay, bao giờ nhận trách nhiệm về .
"Nếu những chuyện khiến hiểu lầm, liệu đeo bám mãi ? Cuối cùng, tất cả chuyện đều là của !" Tô Nam chút nể nang, thẳng thắn dạy dỗ Thường Diệp Lâm thêm một trận.