" cho , Trần Khiết là một phụ nữ trọng tình trọng nghĩa. Nếu thể đem hạnh phúc cho cô , thì đừng bao giờ trêu chọc cô nữa, nếu , tuyệt đối tha cho !" Tô Nam nhẹ nhàng cảnh cáo.
Thường Diệp Lâm l.i.ế.m môi, nhớ đôi môi mềm mại của Trần Khiết đêm hôm đó. Có chị em như cô bảo vệ, ai dám động cô chứ!
"Với kiểu chị cả như cô chăm sóc cô , ai dám gần? đoán cô chắc sẽ cô độc đến hết đời." Lời của Thường Diệp Lâm mang ý tứ chua chát, như thể vì chiếm nên đành buông lời cay nghiệt.
"Cậu ý gì? Đồ khốn, rõ cho !" Tô Nam bực tức, cảm thấy lời của ý xa.
Thấy Tô Nam sắp nổi giận, Thường Diệp Lâm vội vàng tìm cớ: " còn việc , chúc cửa hàng của cô ăn phát đạt nhé!"
Nhìn thấy bộ dạng lấm lét của , Tô Nam cũng tiếp tục đôi co.
Cô tiễn Thường Diệp Lâm cửa, lo lắng nếu hai còn chút dính líu nào nữa, thì tâm hồn của Trần Khiết cũng sẽ Thường Diệp Lâm mang mất.
Sau khi tiễn Thường Diệp Lâm, Tô Nam dẫn Trần Khiết lên phòng nghỉ ở tầng hai để trò chuyện: "Có rung động ?"
Trần Khiết như Tô Nam, cô vội vàng bịt miệng cô : "Ôi trời ơi! Sao dám những điều như , sợ khác nhạo ?"
Tô Nam mỉm , thầm nghĩ: Có gì mà ngại. Sự thật bày mắt, thể thẳng ?
"Được , tớ đổi cách hỏi. Có tình cảm với Thường Diệp Lâm ?"
Trần Khiết trúng tim đen, cô cúi đầu ngượng ngùng, lí nhí đáp: "Không ! Đừng linh tinh. Cậu thích phụ nữ như thế nào ? Làm gì chuyện để mắt đến tớ."
"Vậy nếu để mắt đến , sẽ đồng ý ở bên ?" Tô Nam cố kiềm chế cơn giận, hỏi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-631-e.html.]
Trần Khiết vội lắc đầu: "Cũng . Chúng tớ vốn dĩ cùng một thế giới, kiểu như ... tớ thể chấp nhận ."
Không thể chấp nhận ? Chẳng lẽ Trần Khiết mắc chứng "sạch sẽ trong tình cảm"? Nếu đúng như thì Tô Nam thể yên tâm .
Chu Nhượng đến Bắc Kinh, tiên ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa tươi, đó nhanh chóng đến cửa hàng của Tô Nam để tạo bất ngờ cho cô. Vừa bước cửa, các nhân viên nhiệt tình chào đón: “Chào , cần gì ạ?”
Chu Nhượng vội vàng xua tay: “ tìm chủ cửa hàng.”
lúc , Tô Nam và Trần Khiết từ phòng nghỉ . Thấy Chu Nhượng tay cầm hoa, Tô Nam tin mắt , cô dụi mắt vài . Khi chắc chắn đó là chồng , cô liền nhanh chóng chạy xuống lầu và nhảy lòng .
“Chồng , thật là ? Em nhớ c.h.ế.t mất!”
Những nhân viên trong cửa hàng khi chứng kiến cảnh đều ngượng ngùng, vội lùi về những chỗ vướng bận.
“Em là đồ vô lương tâm, mỗi ngày gọi điện cho một , mà em ?” Chu Nhượng hôn mạnh lên má Tô Nam, trách móc.
Tô Nam lè lưỡi, đó kéo Chu Nhượng phòng nghỉ.
“Công việc ở cửa hàng đáng lẽ nên ế ẩm như thế, chuyện gì ?” Trước khi đến đây, nhờ tìm hiểu kỹ tình hình.
“Tất cả là tại Thường Diệp Lâm ngốc . Thôi, đừng nhắc đến nữa. Chúng gặp hiếm hoi thế , nên việc gì đó ý nghĩa hơn .” Tô Nam ôm cổ Chu Nhượng, dụi cằm .
Hành động của Tô Nam khiến Chu Nhượng hiểu lầm ý cô: Cô định…? Nếu cô , cũng ngại nơi chốn.