“Chu Nhượng? Anh thật sự đến?” Trương Tương ngạc nhiên hỏi .
Lâm Mạch gật đầu.
“Đồ khốn, đến lúc chứ? Còn , tay sớm hơn?” Trương Tương cắn môi, trách Lâm Mạch hành động quá chậm.
“Em gì chứ? việc cẩn thận, là cắt đứt hết đường lui, nếu thì thà còn hơn.” Lâm Mạch nhớ cảnh gia đình phá tan, chính là do cắt đứt đường thoát, khiến cha chỉ còn cách tự sát để minh oan.
Từ nhỏ Trương Tương thiếu kiên nhẫn, Lâm Mạch , nhất thời tìm lý do để chỉ trích thêm.
“ cũng cho kế hoạch là gì chứ? Cứ để chờ mãi thế , đến bao giờ mới kết quả?” Trương Tương kìm hỏi tiếp.
Hai cứ thế tranh luận dứt vì chuyện nhỏ nhặt . Cuối cùng, Lâm Mạch lấy lý do họp để đuổi Trương Tương ngoài và hứa rằng sẽ sớm chuẩn một "món quà lớn" cho Tô Nam.
Sau khi trở về Hồng Việt, Tôn Mặc lo liệu chuyện và cuối cùng sự thật về vụ việc. Ông vội vàng liên hệ với Chu Nhượng: "Anh Chu, chuyện e là khó giải quyết !"
Chu Nhượng sững . Chẳng lẽ thật sự là nhà họ Lâm đang giở trò?
"Anh Tôn, tìm điều gì ?"
Tôn Mặc ngờ Chu Nhượng thể đối mặt với sự việc một cách bình tĩnh như . Khi hỏi ông, giọng Chu Nhượng hề run rẩy, điều khiến ông càng thêm khâm phục bản lĩnh của trẻ . Tuy nhiên, dính vụ thật sự đáng tiếc.
"Anh Chu, ân oán gì với nhà họ Lâm ? Họ lan truyền tin đồn ở Bắc Kinh về , rằng là kẻ giàu độc ác, bán mỹ phẩm độc hại cho khách hàng..." Tôn Mặc kể những gì ông cho Chu Nhượng.
Quả nhiên là như ! Lâm Mạch, giỏi lắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-638-e.html.]
"Anh Tôn, cảm ơn giúp đỡ. hiểu rõ vấn đề, đợi nghĩ cách giải quyết tin đồn , sẽ tìm để nhờ giúp đỡ." Nói xong, Chu Nhượng cúp máy, chìm suy nghĩ.
Hôm nay là thứ tư, Tô Nam và Trần Khiết chỉ buổi sáng học, nên hai cùng trở về cửa hàng.
Tô Nam vốn nghĩ rằng Chu Nhượng trở Thượng Hải, nhưng khi đẩy cửa phòng nghỉ, cô thấy Chu Nhượng đó, vẻ mặt thất thần.
"Trời ơi! Sao lên tiếng, dọa c.h.ế.t em hả?" Tô Nam vỗ ngực, trách móc.
Chu Nhượng mệt mỏi Tô Nam, đó tiến gần, ôm cô thật chặt lòng, như một chú chó lớn oan ức.
Tô Nam lập tức nhận sự khác thường của Chu Nhượng, giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn: "Chồng , thế?"
Chu Nhượng gì, chỉ ôm Tô Nam chặt hơn.
Tô Nam thầm than trong lòng: Trời đất, dọa thế ! Nếu ôm chặt thêm chút nữa, eo em chắc gãy mất.
"Chồng , em thở nữa . Anh , chuyện gì xảy ? Anh gặp vấn đề gì ?" Tô Nam cố giữ bình tĩnh hỏi.
"Xin , là của . Anh nên giấu em, nên nghĩ rằng thể giải quyết thứ." Cuối cùng, Chu Nhượng cũng mở lời, nhưng là một câu xin đầy bí ẩn, khiến Tô Nam ngẩn , hiểu nổi.
Tô Nam gãi đầu, thầm nghĩ: Gì đây? Ban ngày ban mặt mà trúng tà ?
"Chồng , rõ xem nào, đừng dọa em thế chứ. Rốt cuộc xảy chuyện gì?" Tô Nam lo lắng hỏi.
Ân oán giữa Chu Nhượng và Lâm Mạch là điều thể giải thích trong một vài câu. Lúc , nhớ đến lời Thường Diệp Lâm từng : “Phụ nữ nhất thiết giận vì những mối tình cũ, mà nhiều khi là vì che giấu quá khứ của .”