Lâm Mạch ngờ vợ chồng khó đối phó như , đúng là cặp đôi ngang ngạnh, để ai trong mắt.
“Bây giờ ?” Trương Tương cau mày hỏi.
Còn gì nữa? Mặc kệ thôi! Rõ ràng giao du với , cũng cần vội. Sớm muộn gì cũng ngày bắt họ quỳ chân mà ăn năn.
Tô Nam thấy hai kẻ phiền phức theo kịp, liền thở phào nhẹ nhõm.
lúc , Tôn Mặc vui vẻ bước tới, hớn hở : “Lão Chu, cuối cùng cũng tìm thấy ! Mau theo , đưa gặp sếp của chúng . Thành bại chính là lúc !”
Anh kéo Chu Nhượng mà để ý rằng Tô Nam bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác. Người là ai mà gọi chồng thiết ?
Chu Nhượng đầu Tô Nam, Tôn Mặc cũng theo ánh mắt của , thấy Tô Nam xinh rực rỡ thì vội vàng buông tay, ngượng ngùng : “Ôi chao, thật xin , vội quá. Đây chắc hẳn là em dâu?”
Tô Nam gượng, ánh mắt cầu cứu hướng về Chu Nhượng: Này, định giới thiệu gì cho em ?
Chu Nhượng vội bên Tô Nam, giới thiệu: “ , Anh Tôn, đây là vợ , Tô Nam.”
Sau đó, giới thiệu ngược cho Tô Nam: “Đây là Tôn Mặc, tổng giám đốc của công ty Hồng Việt, là đại ca của .”
Tô Nam mỉm , lịch sự bắt tay với Tôn Mặc: “Chào Anh Tôn!”
Tôn Mặc nhẹ nhàng cầm tay Tô Nam, đáp : “Chào em dâu. sẽ dẫn Chu gặp sếp của chúng , lát nữa sẽ xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-644-e.html.]
Tô Nam thấy Tôn Mặc thật dễ thương. Đây là việc quan trọng trong công việc, cô còn cảm ơn hết, giận chứ?
“Anh Tôn đùa , hai mau .”
Cô tiễn Chu Nhượng và Tôn Mặc . Khi Tổng giám đốc của Hồng Việt, Tôn Học Vĩ, thấy Chu Nhượng bước cùng Tôn Mặc, ông ngạc nhiên. Tôn Mặc nay từng giới thiệu ai như thế , chứng tỏ xem trọng.
Tôn Mặc kéo Chu Nhượng tới mặt Tôn Học Vĩ, kính cẩn : “Thưa sếp, đây là Chu đến từ Thượng Hải mà nhắc tới, Chu Nhượng.”
Sau đó, giới thiệu với Chu Nhượng: “Đây là tổng giám đốc của chúng , Tôn Học Vĩ.”
Nghe đến tên Chu Nhượng, Tôn Học Vĩ cau mày. Ông thầm nghĩ: Tôn Mặc từ khi nào bất cẩn như ? Trước đây ông nhắc nhở giao dịch với , vì Chu Nhượng từng đắc tội với nhà họ Lâm. Nếu nhà họ Lâm vì chuyện mà trút giận lên công ty Hồng Việt, thì hậu quả sẽ khó lường. Tuy rằng Hồng Việt sợ, nhưng ông vẫn luôn nghĩ thà tránh việc phiền toái thì hơn.
Chu Nhượng nhanh chóng hiểu ý tứ của Tôn Học Vĩ, trong lòng sẵn sàng cho tình huống nhất.
“Chu , mời !” Tôn Học Vĩ chỉ ghế bên cạnh, bình tĩnh .
Chu Nhượng xuống một cách thoải mái, nhưng kịp mở lời Tôn Học Vĩ cắt ngang: “Chu , hiểu khó khăn của . cũng xem qua báo cáo kiểm định chất lượng sản phẩm của , nhưng chỉ vì việc đắc tội với nhà họ Lâm, sẽ thể vững tại Bắc Kinh.”
Tôn Mặc vội vàng lên tiếng: “Sếp, sản phẩm của Chu hề vấn đề gì. Sao chúng thể hợp tác với ? Nếu sản phẩm tiềm năng, điều đó sẽ lợi cho chúng . Nhà họ Lâm gì mà chúng kiêng dè?”
Chu Nhượng bên cạnh, trầm tĩnh : “Tôn tổng, rõ về tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm ở Bắc Kinh. Trong mắt ngài, họ đáng lo ngại, tại ngài từ chối hết đến khác?”