Không   thêm lời dối trá nào từ Dương Thư Trân, Trần Khiết cầm những bản dịch gần  thành  rời khỏi ký túc xá.
Dương Thư Trân cắn môi, cố gắng biện minh: "Chuyện đó  xảy  lâu . Mình chỉ nhớ lá thư  rằng   hành vi  đúng đắn với Thường Diệp Lâm khi ở đoàn phim. Sau đó,  đến công ty của   để xác minh, tình cờ thấy Trần Khiết và Thường Diệp Lâm   thiết, nên  lầm tưởng hai  là cùng một phe."
Cô  nghĩ rằng lời giải thích   thể đánh lừa Tô Nam, nhưng Tô Nam  dễ  qua mặt như .
"Vậy  nghĩa là khi ở ký túc,   nhận  những bức thư nặc danh,  ?" Tô Nam hỏi một cách ẩn ý.
Dương Thư Trân miễn cưỡng gật đầu.
“Nếu , bưu điện và trường học chắc hẳn sẽ  ghi chép về những lá thư đó...” Chưa kịp để Tô Nam  hết câu, Dương Thư Trân  vội ngắt lời: “Tô Nam, chúng  từng là bạn , chẳng lẽ   tin  chút nào ?”
Ồ! Xem  cô   bắt đầu lo lắng  đây!
“Niềm tin là thứ cần xây dựng từ cả hai phía. Khi  tung tin đồn và  tổn thương chúng ,    còn là bạn của chúng  nữa. Từ giờ trở , hãy lo liệu  cho bản .” Nói xong, Tô Nam đuổi Dương Thư Trân  khỏi phòng.
Sau khi Trần Khiết  thành những bản dịch cuối cùng, liền  thêm  cuối trang một ghi chú: “  tìm  công việc mới,    thể tiếp tục giúp  dịch tài liệu nữa.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng   thỏa. Trần Khiết nhận thêm hai công việc bán thời gian, ban ngày cô  đến cửa hàng của Tô Nam để giúp đỡ và học trang điểm, buổi tối trở về ký túc xá thì  công việc dịch thuật.
Tuy nhiên, cuộc sống của Tô Nam cũng  suôn sẻ, và tình hình của Chu Nhượng cũng .
Chu Nhượng vốn  chuẩn   thứ sẵn sàng để gửi hàng đến Bắc Kinh, nhưng đột nhiên một nhóm công chức mặc đồng phục xông  công ty mỹ phẩm của .
Lữ Nhạc Thục  thấy cảnh tượng đó, lập tức  linh cảm  : Chẳng lẽ là do Thẩm Mộc?
“Ai là Chu Nhượng?” Người dẫn đầu lớn tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-675-e.html.]
Lữ Nhạc Thục bước tới: “Ông chủ   ở đây,  là nhân viên của công ty. Có việc gì  cứ  với  cũng !”
“Hừ! Chuyện   liên quan đến cô,  gọi ông chủ của cô đến đây!” Người đó lạnh lùng .
Xong ! Biết thế ,  đây   nên hành động bốc đồng.
“Xin chờ một lát,  sẽ gọi cho ông chủ.”
Lữ Nhạc Thục   văn phòng, gọi điện cho Chu Nhượng, may mà hôm nay    ngoài: “Chuyện gì ?”
“Ông chủ,  mau đến nhà máy. Có một nhóm công chức  xông  và yêu cầu gặp .”
“ sẽ đến ngay. Cô cứ tạm thời đối phó với họ.” Chu Nhượng lập tức gác máy và đến nhà máy.
Trên đường ,   ngừng suy nghĩ: Chẳng lẽ   đắc tội với ai? Không thể nào! Thời gian qua  chỉ lo cho hàng hóa,  gì  thời gian để gây thù chuốc oán.
Mười phút , Chu Nhượng lái xe đến nhà máy. Lữ Nhạc Thục lúc  đang bận an ủi công nhân,  để ý đến .
Chu Nhượng tiến về phía  dẫn đầu và hỏi: “Chào ,  là chủ của công ty . Xin hỏi  chuyện gì ?”
Người đó  vòng vo, trực tiếp : “Chúng  nhận  báo cáo rằng nhà máy của  sản xuất các sản phẩm hóa chất  đạt chuẩn. Vì , yêu cầu  hợp tác điều tra, tạm ngừng hoạt động ba ngày và luôn  mặt khi  triệu tập.”
Chu Nhượng cau mày: “Lệnh khám xét ? Có thể cho  xem qua  ?”
Người dẫn đầu lấy lệnh khám xét và niêm phong từ tay cấp   : “Nếu    gì sai, chúng  sẽ  vu oan cho . Xin mời  và các công nhân rời khỏi nhà máy để chúng  tiến hành kiểm tra.”