"A!" Hà Vũ Kiệt hét thảm một tiếng, la toáng lên: "Khốn kiếp! Mau buông tay, ngón tay sắp gãy !"
Đám vệ sĩ của Hà Vũ Kiệt xung quanh ý định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi họ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chu Nhượng, lập tức dám nhúc nhích một bước.
"Bây giờ tự cút ngoài, để đích tống cổ ?" Chu Nhượng nới lỏng tay, mỉm nhàn nhạt hỏi.
Mọi xung quanh khi thấy rõ gương mặt của Hà Vũ Kiệt đều khỏi toát mồ hôi cho Chu Nhượng. Cha con nhà họ Hà vốn nổi tiếng hung ác trong giới, chắc chắn Chu Nhượng sẽ gặp rắc rối lớn.
Hà Vũ Kiệt lui về phía , trốn lưng đám vệ sĩ, tức giận mắng chửi: "Mẹ nó, tao nuôi một lũ vô dụng ?"
Chu Nhượng vui : "Muốn dạy dỗ thuộc hạ thì về nhà mà dạy. Còn bây giờ, tất cả các , cút khỏi đây ngay!"
"Hừ! Chúng !" Hà Vũ Kiệt tức tối liếc Chu Nhượng một cái, cam lòng mà .
Sau khi Hà Vũ Kiệt rời khỏi, Chu Nhượng thoáng qua những đang tụ tập cửa phòng bao để hóng chuyện, đó nhẹ nhàng xin : "Mọi , thật sự xin vì sự việc phiền bữa ăn của quý vị. Hôm nay, tất cả chi phí tại Nam Chu đều sẽ do chúng chi trả. Xin phòng bao, thu dọn đồ đạc cá nhân, hôm nay nhà hàng sẽ đóng cửa sớm."
Sau khi xử lý chuyện xong, Chu Nhượng mới phát hiện rằng Tô Nam hề ở bên cạnh . Cũng may là cô ở đây, thực sự cô thấy bộ dạng hung dữ của .
Chu Nhượng một đến văn phòng quản lý để tìm hiểu tình hình, ngờ gặp Tô Nam ở đó.
"Tô tiểu thư, những chuyện thể tránh . Cô và ông chủ ít khi về đây, thể , nhưng Nam Chu của chúng gần như ngày nào cũng đến gây sự. Tuy nhiên, hôm nay, đúng là đầu tiên chúng gặp trường hợp hung ác đến !" Quản lý thở dài, bất đắc dĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-686-e.html.]
Chu Nhượng hài lòng với thái độ của quản lý khi chuyện với Tô Nam, đẩy cửa bước : "Nếu từ lâu , tại báo cáo kịp thời?"
Tên đúng là mặt dày, rõ ràng là của , mà còn dám cái gì mà ' quen '!
"Ông chủ." Quản lý lập tức dậy, cung kính chào, bất đắc dĩ giải thích: "Người đến gây sự nào cũng là quản lý của công ty , giám đốc của công ty nọ, thậm chí khi còn là..."
Thôi, nữa. Dù gì cũng là nhân vật lớn, với ngài cũng chẳng tác dụng gì. Chỉ cần nhắm chúng , ai mất mạng là !
Nghe quản lý , cả Chu Nhượng và Tô Nam đều hiểu rõ sự việc nghiêm trọng đến mức nào. Ông bà xưa câu, lâu bên bờ sông, ắt ngày ướt chân. Dù đây án mạng, nhưng gây sự suýt chút nữa đánh chết.
"Dù , mà báo, để chuyện ngày càng tồi tệ là của ông!" Tô Nam mặt lạnh quản lý, .
Quản lý nên lời, cũng chỗ . việc ở đây lâu , dù công lao thì cũng khổ lao.
Chu Nhượng suy nghĩ một lát, trầm giọng cảnh cáo: "Đây là đầu tiên phát hiện chuyện , và hy vọng cũng là cuối cùng."
Quản lý sững sờ tại chỗ, nghĩ thầm: Thế là xong ? Vậy là chuyện qua ? Hắn còn tưởng sẽ ông chủ đuổi việc!
"Còn đó gì? Không mau ngoài giúp đỡ!" Tô Nam nhíu mày, bất lực .
"Vâng, ngay!" Quản lý như đại xá, vội vã lao khỏi văn phòng.