Chiều tà, mặt trời dần thu những tia nắng chói chang, ẩn dãy núi, bầu trời trong vắt như đánh đổ một bảng màu, những gam sắc đậm nhạt hòa quyện, tạo nên một khung cảnh thật diễm lệ.
Tô Nam đôi mắt to tròn, trong veo như nước, chăm chú Chu Nhượng, hàng lông mi dài khẽ chớp, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở: "Hay là... vẫn còn để bụng chuyện em hỏi ?"
Nghe , Chu Nhượng khẽ nuốt nước bọt, mặt thoáng hiện vẻ bối rối như thấu tâm tư, đưa tay lên gãi đầu, che đôi tai đỏ ửng.
"Không thế."
Chu Nhượng còn kịp chỉnh đốn lời lẽ để tiếp tục giải thích thì cô gái bên cạnh nhẹ nhàng : "Vậy thì đừng trốn tránh em nữa, ?"
Giọng mềm mại, ngọt ngào, mang theo chút ấm ức và buồn bã, bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn của Tô Nam từ lúc nào nắm lấy vạt áo , nhẹ nhàng lay động như nũng.
"Nhiều ngày nay chẳng thèm đến em một , cũng quan tâm em gì cả. Chân đau lắm, chẳng ai an ủi."
Trước mắt Tô Nam mờ , sương mù như giăng kín, cô cắn chặt môi, cố kìm nén nước mắt nhưng vẫn thể ngăn những giọt lệ vàng lấp lánh rơi xuống.
Dường như thấy sự yếu đuối của , Tô Nam khẽ đầu, dùng ngón tay lau những vệt nước mắt.
"Bác sĩ bảo chân em , chỉ cần tĩnh dưỡng thôi." Chu Nhượng ngẩn ngơ cô, lông mày nhíu , vẻ mặt lúng túng.
Tô Nam đầu , hờn dỗi lườm một cái, cảm thấy thật giống một con ngao khép kín, cô tức giận : "Anh thà hỏi bác sĩ, cũng hỏi em."
" là thế, dù gì cũng để em trong lòng. cho dù chúng bạn bè, ít nhất cũng là đồng đội chiến đấu cùng , thể quan tâm đến em?"
"Anh quan tâm." Mấy từ yếu ớt bật , cô phản bác ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-70-a.html.]
"Cho chút đồ ăn, chút thức uống gọi là quan tâm ? Em cần những thứ đó."
Thực cô cần, vì nếu , lẽ cô chỉ thể ăn ngô trộn khoai lang cùng Nhà họ Tiếu, nào cơ hội thi thoảng ăn thịt uống canh.
bây giờ vấn đề chính là điều .
Ánh mắt của Chu Nhượng vẫn rời khỏi cô, im lặng quan sát, đôi mắt chuyên chú như đang suy tư, ẩn chứa sự nghi hoặc khó hiểu.
Suy nghĩ lâu, mới trầm giọng : "Vậy quan tâm thế nào?"
Nghe , Tô Nam cau mày, giọng đầy bực dọc: "Sao ngốc thế, hừ, thế , cả đời cũng chẳng lấy cô vợ xinh như em ."
Vừa dứt lời, Chu Nhượng đột nhiên bật nhẹ.
"Cười gì? Em sai ?" Tô Nam lườm , cầm chiếc gương đặt đầu gối lên soi mặt, thấy dung nhan xinh trong gương, cô hài lòng gật đầu.
Sau đó xoay gương về phía , bĩu môi hiệu cho gương, chế nhạo: "Cho dù trai thì cũng chẳng đổi gì."
ánh mắt Chu Nhượng vượt qua chiếc gương, thẳng cô, đột nhiên hỏi: "Chân còn đau ? Ngày mai xin nghỉ, đưa em lên huyện khám bác sĩ nhé."
Tô Nam sững , tay lơ đãng buông lỏng, chiếc gương suýt nữa rơi chậu nước, may mà Chu Nhượng nhanh tay chụp .
"Đau, nhưng em cần bác sĩ , em chỉ cần đến thăm em nhiều hơn thôi." Tô Nam nũng nịu , giọng điệu chứa đựng vài phần mê hoặc.
Sao thể khám chứ, chân cô gì vết thương nào? Nếu thật sự khám, chẳng sẽ lộ hết cả .