“Không giống? Người là , cũng là . Cô là nhân viên công vụ, xứng đáng với bộ cảnh phục mà đang mặc.” Thẩm Mộc cau mày, nghiêm khắc trách mắng cấp của .
Nhà họ Tô ai là . Người "thượng bất chính, hạ tắc loạn," chị gái thì trơ trẽn, phá hoại hạnh phúc khác; rể thì lươn lẹo, Tô Dương đến mấy cũng thể hơn .
Nữ cảnh sát cảm thấy hành động của Thẩm Mộc quá cực đoan, lên tiếng tranh luận: “Đội trưởng, thể như . Lần là đám lưu manh khơi mào . Chẳng lẽ bắt nạt mà phản kháng ?”
“Phản kháng! Cậu mà gọi là phản kháng ? Rõ ràng là tụ tập đánh , mấy tên lưu manh đó còn thương nặng hơn .” Thẩm Mộc nhất quyết tha cho Tô Dương.
Cho dù kết quả , từ nay Tô Dương cũng mang vết nhơ mà sống.
“Cảnh sát Thẩm, em trai là do vì dũng cảm giúp nên mới đắc tội với đám . Nếu cứ vin sai lầm để buông tha cho , thì ai còn dám việc ?” Tô Nam từ bỏ, tiếp tục đỡ cho Tô Dương.
Dũng cảm giúp ? Nghe còn hơn cả hát. Không bằng chứng, chỉ dựa lời của cô, tại tin?
“Cô bằng chứng ? Có nhân chứng ? Vật chứng ? Cô Tô, nhiều thời gian, đừng cãi cùn với nữa, mau đưa em trai cô về nhà .” Thẩm Mộc trực tiếp đuổi khách.
“Cảnh sát Thẩm...” Tô Nam kịp hết câu thì Thẩm Mộc cắt lời: “Trên đời thuốc hối hận. Sự việc đến nước , bảo em trai cô hãy tự lo cho .”
Tô Nam tuyệt vọng theo bóng lưng Thẩm Mộc, nhất thời gì.
Nữ cảnh sát bên cạnh thấy Thẩm Mộc xa, chút xót xa, : “Cục trưởng của chúng đang họp, sẽ giờ ăn tối. Cô thể đến cổng để chặn xe ông , rõ tình hình. Có thể ông sẽ giúp cô.”
“Cảm ơn chị, nếu em trai thể kết án, nhất định sẽ tặng chị một lá cờ biểu dương. Thật sự cảm ơn chị nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-715-f.html.]
Tô Nam bước khỏi đồn cảnh sát, thấy Tô Dương và Chu Nhượng đang trừng mắt .
"Vợ yêu, thế nào ?" Chu Nhượng thấy Tô Nam từ trong , vội vàng bước tới hỏi.
Đôi mắt Tô Nam đỏ lên, cô lắc đầu: "Anh nhất định Tô Dương ghi án, chịu thông cảm."
Gì cơ! Thẩm Mộc đúng là Thẩm Mộc, hành xử y như một khúc gỗ, linh hoạt gì cả.
"Có gì ghê gớm , đáng để chị thế !" Tô Dương hờ hững .
"Em cái gì chứ, án tích sẽ theo em suốt đời đấy!" Tô Nam tức giận quát lên.
Tô Dương thực cũng hiểu điều , nhưng rằng "quan một câu như hai miệng răng," thì là .
"Thôi vợ ơi, nó còn nhỏ, đừng so đo với nó, chúng về nghĩ cách khác." Chu Nhượng sợ Tô Nam kích động mà điều , vội an ủi.
Tô Dương phục, lẩm bẩm: "Em lớn , hai cứ xem em như con nít thế."
Tô Nam và Chu Nhượng như thấy, cứ tiếp tục bàn bạc với .
"Một nữ cảnh sát trong đồn bảo sắp đồn để việc. Chúng cứ ở đây đợi, dù cũng thể để Tô Dương mang án tích ." Tô Nam quyết tâm, mắt chớp những chiếc xe qua đường.
" !" Tô Nam đột nhiên la lên, Chu Nhượng giật thót tim, lo lắng hỏi: "Sao thế em?"