Tô Nam gật đầu: " , cục trưởng. Em trai còn nhỏ, đến 18 tuổi. Xin ông thông cảm xóa án cho , đổi hình phạt khác, dù là phạt tiền chúng cũng chấp nhận!"
"Chuyện nghiêm trọng . Thôi , án tích sẽ xóa cho , nhưng kiểm điểm thì vẫn . Dù sai, nhưng cũng vi phạm pháp luật."
Cục trưởng cảm thấy vì việc nghĩa mà phạm , còn ghi án tích thì thật quá đáng. Cứ như thì ai còn dám việc nữa, nên ông quyết định mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tô Nam ngờ chuyện suôn sẻ như . Cô chỉ cần chặn xe, tìm một vài nhân chứng, là thể giải quyết. Cục trưởng đúng là , hơn hẳn cái khúc gỗ Thẩm Mộc .
Tô Dương khi nhận phê bình giáo dục từ cục trưởng và tự kiểm điểm bằng lời, cũng qua chuyện một cách lạ lùng. Chính cũng thể tin nổi.
Trên đường về, Tô Nam cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của lời Thẩm Mộc về việc thuốc hối hận. Cô từng nghĩ rằng Thẩm Mộc ghét cô vì chuyện Tiếu Phương Vân, và bây giờ vẻ như sự nghi ngờ đó xác nhận.
Tô Dương chỉ cảm thấy bây giờ bản thật đáng hổ. Lâu như gặp, chắc hẳn chị gái ngày càng xuất sắc, còn vẫn chỉ là một kẻ vô dụng.
Tô Nam thấy Tô Dương cứ cúi đầu im lặng bước , tưởng rằng còn giận , nên cũng dám gì. Cả nhóm cứ thế im lặng trở về nhà.
Tô Cường Quốc và Lâm Nguyệt Mai thấy con trai trở về, chẳng gì mà chỉ vội gọi nhà ăn cơm: "Các con, cuối cùng cũng về , mau rửa tay chuẩn ăn cơm ."
Tô Dương sửng sốt, bố khác thế ? Không là nên thẩm vấn một trận, thưởng cho một bữa "thịt kho bằng thắt lưng" ?
"Ngơ ngác cái gì? Không bảo ăn cơm ?" Chu Nhượng vỗ vai Tô Dương giục.
"Ồ!" Tô Dương nhanh chóng chạy bếp rửa tay, lẽ họ đang đợi đến lúc "tính sổ", nhưng cũng , dù c.h.ế.t cũng một kẻ no mà chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-717-f.html.]
Trên bàn ăn, Tô Cường Quốc luôn dạy dỗ Tô Dương vài câu, nhưng mỗi mở miệng Lâm Nguyệt Mai gắp cho một đũa thức ăn, hiệu ông ăn nhiều ít. Sau vài như , Tô Cường Quốc cũng chẳng còn sức mà nổi giận, đành xuống bàn sớm để giận một .
Sau bữa cơm tối, Chu Nhượng giúp dọn bàn và rửa bát, lên tiếng: "Bố , con đưa Tô Dương ngoài dạo một lát, khi trời tối sẽ về."
Lâm Nguyệt Mai và Tô Cường Quốc gật đầu đồng ý. Sau khi Chu Nhượng dẫn Tô Dương , Tô Nam bắt đầu kể cho họ về chuyện Tô Dương vì cứu mà tự đẩy đồn cảnh sát.
"Anh rể, gì với em?" Tô Dương việc Chu Nhượng đưa ngoài mục đích gì.
"Chà! Giờ mới chịu gọi , còn tưởng em nhận là rể nữa chứ?" Chu Nhượng xoa đầu Tô Dương, trêu đùa.
Tô Dương cúi đầu càng thấp hơn, ông rể thật sự cách chỗ đau!
"Đàn ông mạnh mẽ, đừng lúc nào cũng cúi đầu như thế. Anh thấy lúc em đánh một chọi nhiều chẳng cũng dũng cảm đó ?" Chu Nhượng vỗ vai Tô Dương, hiệu đàng hoàng.
Tô Dương vội thẳng , nếu khi bàn tay sắt của Chu Nhượng đánh c.h.ế.t mất.
"Tô Dương, em hận chị em ?" Chu Nhượng nghiêm túc hỏi.
Hận ư? Chắc là hận.
Tô Dương lắc đầu: "Không hận, em nghĩ lẽ em ghen tị với chị ."
Chu Nhượng phần hiểu Tô Dương, tại ghen tị với chị ruột ?