Tô Dương thấy Chu Nhượng tỏ vẻ khó hiểu, bèn thở dài và : "Chị thật sự quá xuất sắc, chỉ học giỏi mà còn xinh , việc gì cũng thấu đáo hơn em. Trong khía cạnh của cuộc sống, em đều bằng chị ."
"Chị giống như vầng trăng cao, khiến em cảm giác thể với tới. Càng ngày, áp lực của em càng lớn. Chị giống như một ngọn núi đè nặng lên em, khiến em thể thở nổi."
Chu Nhượng gật đầu tỏ ý thông cảm. Ai mà một ngọn núi cao bao giờ vượt qua nổi cũng đều thấy mệt mỏi, huống hồ Tô Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ.
" Dương Dương , đôi khi sống nhất thiết mệt mỏi như . Em chỉ cần là chính , là đủ . Tại nhất định so sánh với khác?" Chu Nhượng cho rằng mỗi đều sở trường riêng, nếu chuyện gì cũng so đo với khác thì chắc mệt chết.
Tô Dương bao giờ những lời ấm lòng như . Trước giờ, chỉ cha luôn đem so sánh với "con nhà ".
" em sống trong một môi trường như thế, tránh khỏi so sánh." Tô Dương thở dài, buồn bã .
"Em thể ngăn , nhưng em thể giữ vững chính . Khi em thi đỗ đại học , cũng thể như chị em, tự do bay lượn giữa bầu trời." Chu Nhượng tiếp tục khuyên nhủ.
Tô Dương suy nghĩ một lát, thấy Chu Nhượng đúng. Hơn nữa, hôm nay Tô Nam nhiều điều như vì tương lai của , khiến càng thêm cảm kích chị .
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Tô Dương đợi Lâm Nguyệt Mai và Tô Cường Quốc gì mà lao ngay vòng tay của Tô Nam: "Chị ơi, xin , là em quá kém cỏi khiến chị buồn."
Tô Nam xoa đầu Tô Dương, mắt đỏ : "Có gì mà xin , chúng là một nhà."
Tô Dương ngượng ngùng gật đầu, đúng , họ là một nhà. Trước thật nên hành xử như .
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày Tô Nam đến đoàn phim cũng đến. Trước khi , cô giao những tài liệu ôn tập và dụng cụ học tập chuẩn đó cho Tô Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-718-f.html.]
Sau khi Tô Nam , Tô Dương bày hết những thứ chị tặng lên bàn học.
Bỗng một cuốn sổ nhật ký tinh xảo thu hút sự chú ý của Tô Dương. Cậu cầm cuốn sổ lên xem kỹ, bất ngờ từ bên trong rơi một tấm bưu : "Cuộc sống thẹn với lòng mới là cuộc sống nhất, tin chính , ai thể vượt qua em."
Tô Dương Tô Nam cảm động, hạ quyết tâm học hành chăm chỉ.
Tô Nam gia nhập đoàn phim, gặp cô nàng Phùng Mộng "phản bội" và ông đạo diễn "nghèo túng" đó.
đạo diễn vẫn giữ đúng lời hứa, tất cả thiết và trang phục trong đoàn phim đều là hàng cao cấp, rõ ràng là nhà đầu tư chuyển tiền cho bộ phim.
"Chị yêu, cuối cùng chị cũng đến , em chờ chị dài cả cổ luôn!" Vừa gặp mặt, Phùng Mộng ôm chầm lấy Tô Nam.
Tô Nam mỉm gật đầu, đó từ từ đẩy Phùng Mộng , chào hỏi đạo diễn đằng cô: "Đạo diễn, chào ông, vẫn khỏe chứ?"
"Chào cô Tô, chào mừng cô gia nhập đoàn. Trước tiên cô cứ để Phùng Mộng dẫn cô đến chỗ nghỉ ngơi, lát nữa sẽ đưa cô gặp và quen với những diễn viên chính khác của bộ phim." Đạo diễn thấy Tô Nam giữ đúng hẹn, lòng cũng vui mừng.
Tô Nam gật đầu, theo Phùng Mộng về chỗ nghỉ.
"Tô Nam, chị một thôi ? Sao thuê thêm một trợ lý nữa?" Phùng Mộng quan tâm hỏi.
Tô Nam thở dài trêu: "Ôi… thuê nữa , của chị kẻ khác cướp , đời chị chỉ thể kẻ cô độc thôi."