Minh Vị bĩu môi, tức giận : "Nếu cô diễn, hoặc chỉ đơn thuần trả thù Tô Nam, thì hãy rời khỏi đoàn phim."
Kim Nhược Hoa cắn môi, giả vờ hối hận: " cố gắng hết sức , nhưng thật sự tìm điểm phù hợp."
Minh Vị thấy Kim Nhược Hoa vẫn cố chấp thừa nhận , lạnh với đạo diễn: " sẽ cho cô thêm một cơ hội. Nếu qua, hoặc là , hoặc là cô . Ông tự quyết định !"
Đạo diễn ngờ "kẻ cuồng diễn xuất" như Minh Vị về phía Tô Nam, cũng ngờ rằng cảnh vốn dĩ đơn giản đến bảy, tám chỉ vì một mắc .
"Nếu Minh Vị rời khỏi đoàn phim, cũng nữa." Ngô Mộng Hoa tức giận tháo trang phục diễn và ném xuống đất.
Đạo diễn thấy tình hình hiện trường đang trở nên khó kiểm soát, các diễn viên đều đòi nổi loạn, ông đành bất lực : "Được , nếu cảnh vẫn qua, sẽ thế Kim Nhược Hoa."
Kim Nhược Hoa thấy đạo diễn nghiêm túc, dám tiếp tục phá rối nữa, chỉ còn cách nghiêm túc phim.
Cuối cùng cảnh khó nhằn cũng thành, Tô Nam nhanh chóng bộ đồ khô ráo.
Phùng Mộng vì trang điểm cho những diễn viên khác nên thể theo Tô Nam.
Buổi tối, khi Phùng Mộng cùng bàn ăn với Tô Nam, cô phát hiện cổ Tô Nam hai vết đỏ, lập tức khó chịu : "Con đê tiện đó là trâu bò ? Sao khỏe thế, xem cô bóp cổ chị thành thế ."
Tô Nam định thì Kim Nhược Hoa tiến đến, bực tức : "Có giỏi thì đừng lưng, gan thì thẳng với !"
Ai dám? Nói mặt cô thì !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-722-f.html.]
"Đồ đê tiện, con đàn bà độc ác, mắng cô đấy, cô gì ?" Phùng Mộng ngại dùng những từ ngữ nhục mạ để Kim Nhược Hoa tức giận.
"Cô..." Kim Nhược Hoa tức đến đỏ mặt, đáp trả thế nào. Từ nhỏ đến giờ, cô bao giờ khác mắng như .
Miệng lưỡi của Kim Nhược Hoa thể đấu Phùng Mộng, cô nhịn định tay, nhưng Tô Nam tay , tát hai cái mặt cô , coi như trả thù việc suýt c.h.ế.t đuối buổi trưa.
"Kim Nhược Hoa, chuyện hôm nay dù cô cố ý vô tình, từ giờ trở nếu cô còn dám gây chuyện với , sẽ dùng cái tát để đáp trả." Nói xong, Tô Nam kéo Phùng Mộng rời khỏi nhà ăn.
Hai về ký túc xá, nhưng khi bước đến cửa, một nhân viên đoàn phim giữ Tô Nam : "Cô Tô, một họ Chu gọi điện thoại cho cô. Cô gọi ?"
Nghe đến họ "Chu", khóe môi Tô Nam lập tức nở một nụ , cần nghĩ cũng đó là Chu Nhượng. Người đàn ông đúng là chịu nổi, một ngày gọi điện thì y như mất phương hướng.
"Cho hỏi ở thể gọi điện thoại?" Tô Nam mới đến, quen thuộc, liền hỏi.
"Mời cô theo !" Nhân viên mỉm và đáp một cách kính cẩn.
Tô Nam theo nhân viên đến văn phòng, đó gọi điện về nhà.
Chu Nhượng gần như tiếng chuông đầu tiên thì bắt máy, giọng đầy ủy khuất: "Vợ , em bận gì cả ngày thế? Sao mãi mới gọi cho ?"
"Chồng ơi, xin . Em thật sự quá bận. Anh cũng , em trợ lý, nên nhiều việc đều tự chạy tới chạy lui. Thậm chí em còn kịp ăn trưa, đợi đến bữa tối ăn chung luôn."
Đoàn phim bận đến mức thời gian ăn ! Chu Nhượng đang nghĩ xem thuyết phục Tô Nam bỏ dở việc , thì đột nhiên nhớ việc Tô Dương từng nhờ tìm cho Vương Hắc một công việc chính đáng. Bên hiện thiếu , nên nghĩ tại đưa đến bên Tô Nam, ít nhất thể giúp đỡ cô phần nào.