"Cái ánh mắt của chị là ? Em thực sự đang gặp khó khăn mà, chị thể nghiêm túc nghĩ cách giúp em ?" Phùng Mộng với vẻ sốt ruột.
Nhìn thấy Phùng Mộng sốt ruột, Tô Nam cũng nhận tình hình nghiêm trọng, nhanh chóng đưa cô lên phòng lầu và hỏi nghiêm túc: "Rốt cuộc cô gặp chuyện gì mà khó xử đến thế ?"
Phùng Mộng xuống uống ngụm nước phiền muộn : "Gần đây đạo diễn lấy một thư mời Pháp tu nghiệp, dành cơ hội cho em để học hỏi nâng cao bản ."
Tô Nam gật đầu, Đây là chuyện mà! Có gì mà khó xử?
Phùng Mộng thấy Tô Nam gật đầu, đành tiếp tục với vẻ bất đắc dĩ: "Vấn đề là, trong đoàn còn hai tiền bối nữa, gần đây họ em vẻ kỳ lạ!"
Tô Nam nghĩ việc Phùng Mộng phiền lòng chỉ vì chuyện là tự khổ .
"Em ?"
Phùng Mộng chần chừ, Tô Nam quyết định trong lòng.
Cô hỏi: "Nếu đạo diễn hỏi em, em nhường cơ hội cho ai, thì em định thế nào?"
Hai câu hỏi của Tô Nam khiến tâm trạng của Phùng Mộng đột nhiên sáng tỏ. ! Mình chọn ai cũng đúng, chọn sẽ ngốc nghếch, còn chọn vẫn coi là kẻ thù.
Nếu , tự tạo cơ hội cho bản nhỉ.
Khi Phùng Mộng câu trả lời, lầu vang lên tiếng gọi to rõ của Vương Hắc: "Chị , điện thoại cho chị, hình như tìm chị gái ở trong phòng đó."
Coi bộ là đạo diễn phim "Lên cầu" , tìm đến nhỉ?
"Được , chị xuống đây!" Tô Nam đùa vui với Phùng Mộng kéo tay cô xuống lầu.
Tô Nam nhấc điện thoại hỏi: "Đạo diễn, là ông ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-743-f.html.]
"Tô tiểu thư, là đây, Phùng Mộng ở đó ?"
Tô Nam lập tức hiểu, hai tìm cô chắc là vì cùng một chuyện.
"Có, cô đang ở cạnh , ông chuyện với cô ?" Tô Nam cung kính hỏi.
"Không cần, cô thể giúp thuyết phục cô ..." Phùng Mộng giật lấy điện thoại, xen ngang : "Không cần thuyết phục , đạo diễn, suy nghĩ kỹ , nhất định sẽ trân trọng cơ hội , đảm bảo ông mất mặt."
Đạo diễn thấy Phùng Mộng cuối cùng cũng thông suốt, viên đá lớn trong lòng cũng coi như buông xuống: "Tốt, từ ngày mai sẽ giúp cô thủ tục nước ngoài, cô hãy nghỉ ngơi thật ."
Sau khi hai cúp máy, Phùng Mộng nhớ việc đùa Vương Hắc đến đỏ mặt, bật : "Tô Nam, chị tìm nhóc đó thế, thú vị thật đấy, khuôn mặt đó còn hợp nhân viên đón khách."
"Em thật sự chọc ghẹo bé ?" Tô Nam kinh ngạc hỏi.
Cô gì ? Sao thể chuyện vô liêm sỉ như thế.
"Không , em chỉ giả khách hàng thôi, định thử xem bé . Kết quả là đúng là nhân tài bán hàng, cái miệng nhanh nhẹn, cộng thêm cái đầu của Phù Duy, hai phối hợp chắc chắn sẽ giúp "Rich" trở thành cửa hàng sầm uất nhất khu phố ."
Những lời Phùng Mộng lý, khiến Tô Nam càng thêm Vương Hắc với con mắt khác.
"Vậy chị sẽ giữ Vương Hắc cửa hàng, để Phù Duy dạy . Nếu thực sự năng lực thì cứ tiếp tục ở đây." Tô Nam .
Hai chuyện phiếm thêm một lúc Phùng Mộng từ biệt Tô Nam.
Sáng hôm , Tô Nam đến trường chuẩn lên lớp thì cô Vương gọi lên văn phòng.
"Cô giáo, cô tìm em việc gì ạ?" Tô Nam thắc mắc hỏi.
Cô Vương gật đầu, hỏi: "Em còn nhớ đoàn tham quan quốc tế đến trường ?"