Chu Nhượng sửng sốt: Lâm Mạch?
Chu Nhượng cảm thấy cực kỳ sốc. Thành Hà Vĩ, tên khốn kiếp , tại giấu chuyện quan trọng như ? Hóa tất cả trong tính toán của Lâm Mạch từ .
Tiếc rằng đời thuốc hối hận. Giờ cũng còn cách nào khác, chỉ thể bước từng bước mà thôi.
Chu Nhượng khi đặt điện thoại xuống lập tức tìm Thành Hà Vĩ để tính sổ.
Vừa tới cửa công ty Việt Thăng, Chu Nhượng chặn : “Chào Chu, xin , hôm nay ông chủ tiện gặp khách, xin về.”
Không tiện gặp khách? Nghĩa là ? Hắn đoán sẽ tới, nên chột ?
“Vậy cho , Thành Hà Vĩ đang ở ?” Chu Nhượng sầm mặt, giọng đầy bực bội.
“Ông chủ đang ở trong phòng việc, dặn hôm nay gặp bất kỳ ai.” Người đó thấy Chu Nhượng khó mà đối phó, đành thật.
Ở trong phòng việc mà gặp ai, Thành Hà Vĩ thật là thú vị!
Chu Nhượng để ý đến việc chặn , trực tiếp đến phòng việc của Thành Hà Vĩ.
“Cộc cộc cộc...”
“Ông Thành, mở cửa !” Chu Nhượng cất giọng lạnh lùng.
Nghe tiếng của Chu Nhượng, Thành Hà Vĩ giật hoảng sợ: “Đám vô dụng , chẳng bảo họ canh giữ cẩn thận ?”
“Mở cửa , thể trốn một ngày, nhưng trốn cả đời .” Chu Nhượng lạnh lùng .
Không còn cách nào, Thành Hà Vĩ đành mở cửa: “Anh Chu, thật sự xin , cũng khác lừa thôi.”
Bị khác lừa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-759-f.html.]
Chu Nhượng gương mặt ngượng ngùng của Thành Hà Vĩ, nghĩ: như thế giống dối, nhưng là giả bộ? Chu Nhượng mạo hiểm.
“Nếu , đóng cửa gặp ai, còn cho chặn ?” Chu Nhượng trừng mắt Thành Hà Vĩ, giọng đầy giận dữ.
“…” Thành Hà Vĩ ấp úng gì.
Cái gã rốt cuộc đang giở trò gì? Có gì thì thẳng, lề mề như đàn bà !
“Nói!” Chu Nhượng tức giận quát lên.
Thành Hà Vĩ nhắm mắt, quyết định hết: “Haizz… Tất cả cũng vì ham rẻ nên mới lừa như .”
Chu Nhượng ban đầu nghĩ rằng Lâm Mạch và Thành Hà Vĩ cấu kết với để gài bẫy , nhưng tình hình mắt, vẻ .
“Ham cái gì?” Chu Nhượng lập tức hỏi.
“Anh Chu, thật với , mảnh đất mà chúng mua chung cách đây vài ngày, thực chất là khu đất gì, mà chỉ là một tòa nhà bỏ hoang của khác, chỉ mua mới một chút thôi.” Thành Hà Vĩ đầy vẻ hổ thẹn .
Hừ! Tốt lắm, thật tuyệt vời!
“Chúng là đối tác hợp tác, mà lừa dối như , Thành, nghĩ chuyện thú vị lắm ?” Chu Nhượng giận dữ hỏi.
Thành Hà Vĩ cúi đầu, nổi lời nào. Đến nước thì còn thể gì? Mà thật, chịu lỗ chỉ , ai mà của nhà họ Lâm tính toán thứ, chỉ chờ cá cắn câu.
Nhớ lúc Lâm Mạch cảnh cáo tất cả thương gia tiếng tăm và trung tâm thương mại lớn ở Bắc Kinh hợp tác với Chu Nhượng, Thành Hà Vĩ tin, cứ trái ngược, Lâm Mạch đương nhiên nắm điểm yếu của , cho một bài học nhớ đời.
“Anh Chu, cũng giúp trung tâm thương mại phát triển hơn. Hơn nữa, mất tiền chỉ , còn mất nhiều hơn , đừng giận nữa.” Thành Hà Vĩ lúc hối hận cũng muộn, chỉ thể nghĩ cách giảm thiểu tổn thất, còn chuyện khác thì để .
Chu Nhượng hừ lạnh. Chuyện lẽ thể tránh , giờ thì , chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài.