Tô Nam mà thấy mù mờ, hơn hai mươi ngày ?
Vậy chẳng là khi hai họ xảy tranh cãi , Lý Kiến Quân và Chu Nhượng bắt đầu liên hệ ?
Tên chồng đáng ghét , giấu giếm cô kỹ đến .
“Vậy ý của Thị trưởng Lý là…?” Chu Nhượng chút lúng túng, ông giúp thì cũng nên rõ chứ?
Lý Kiến Quân mỉm , : “Đừng nóng vội, chuyện chắc chắn sẽ giúp. quá trình sẽ gặp ít khó khăn, vì hy vọng ông thể chuyển nhượng năm phần trăm cổ phần công ty ông cho chính quyền thành phố. nghĩ yêu cầu quá đáng, đúng ?”
Chu Nhượng và Tô Nam gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ý của Lý Kiến Quân.
Chu Nhượng suy nghĩ kỹ, hàng hóa và tiền bạc đầu tư việc , nếu lấy quyền cải tạo, thì thiệt hại sẽ càng lớn hơn.
Tô Nam chống tay suy nghĩ, nếu năm phần trăm cổ phần là cho chính quyền, thì cũng đồng nghĩa với việc Chu Nhượng trở thành "thế lực mạnh nhất" ở thành phố, ai thể lung lay vị thế của ở đây. Như thì tiền bỏ xứng đáng.
Tô Nam gật đầu hiệu cho Chu Nhượng rằng thể cân nhắc.
“Vậy , nhưng chi phí tiếp theo…” Lời của Chu Nhượng hết Lý Kiến Quân ngắt lời: “Chuyện cần ông lo, thể do chính quyền chi trả. Nếu , thì năm phần trăm cổ phần chẳng chỉ đổ xuống sông xuống biển ?”
Hợp tác với khác, điều quan trọng nhất là sự thành tín. Nếu ngay cả việc ông cũng , thì ông thà tìm dây treo cổ còn hơn.
Nghe thấy , Chu Nhượng và Tô Nam đều cảm thấy hổ, hóa ban đầu chính họ suy bụng bụng .
Tô Nam và Chu Nhượng nâng ly rượu, dậy, Chu Nhượng đầy áy náy : “Thị trưởng Lý, thật xin , chúng hiểu lầm ông. Sau chúng nhất định sẽ đồng lòng cùng ông nên sự nghiệp lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-769-f.html.]
Lý Kiến Quân lớn: “Không , hiểu lầm thì giờ cũng hóa giải. Vậy phiền ông Chu hãy soạn một bản hợp đồng mới, khi chúng ký xong, đem công chứng, thể chính thức nhúng tay vụ , khiến gia đình Lâm trở tay kịp.”
Chu Nhượng gật đầu đồng ý, đó bắt đầu bàn về kế hoạch phát triển tiếp theo của trung tâm thương mại.
Buổi tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc Điền Ái Xuân rời khỏi nhà hàng từ lâu.
Sau khi ăn xong, Tô Nam chẳng thèm để ý đến Chu Nhượng, cô rời khỏi phòng ngay lập tức.
Chu Nhượng liền giống như mũi tên rời cung, vội vàng đuổi theo: "Bà xã! Nam Nam! Em giải thích !"
Chu Nhượng vô cùng kích động , nhưng một lúc cũng bắt đầu thế nào.
"Biến , đừng phiền em!" Tô Nam giật khỏi vòng tay của Chu Nhượng, thẳng về phía .
Đến cửa nhà hàng, một cơn gió lạnh thổi tới, Tô Nam vô thức đưa tay lên tìm chiếc áo khoác vai, nhưng thấy. Cô chợt nhớ lẽ để quên Điền Ái Xuân ở đó.
Tô Nam vội vã , đ.â.m sầm lòng Chu Nhượng: "Nam Nam, em ?"
Ban đầu Chu Nhượng nghĩ cô để tìm , nhưng biểu cảm mặt cô thì như .
"Điền Ái Xuân thể vẫn còn trong phòng, em tìm cô ." Tô Nam lo lắng .
Chu Nhượng vội kéo tay cô : "Anh sẽ cùng em."
Hai đến phòng mà Tô Nam đó, phát hiện bên trong đổi một nhóm khách khác. Tô Nam vội xin : "Xin , chúng nhầm phòng ."