Tô Nam nhanh chóng đóng cửa , lòng thầm nghĩ: Cô bé rốt cuộc chạy ? Chẳng lẽ cô về ?
"Có lẽ cô thấy em lâu quá nên tự rời ."
Chu Nhượng tức giận nghĩ: Ban đầu còn tưởng cô là hiểu chuyện, ngờ hành xử như .
Nếu thế, lẽ nên tìm một trợ lý khác cho Tô Nam.
Tô Nam vẫn thèm để ý đến Chu Nhượng, thẳng cửa nhà hàng.
Người phụ nữ mà cố chấp thế, tại chịu giải thích chứ?
Chu Nhượng vội chạy lên phía , khoác chiếc áo của lên vai Tô Nam, lớn tiếng : "Bà xã, em thể thôi loạn nữa ? Chúng về nhà , sẽ giải thích rõ ràng cho em ."
Tô Nam hít mũi, chút ấm ức nghĩ: Rõ ràng là của , còn mặt dày mà quát em chứ?
Hai về đến cửa hàng "Rich", đúng lúc thấy các nhân viên trong cửa hàng đang vây quanh Điền Ái Xuân: "Cô bây giờ là trợ lý của sếp, thì lẽ cô ở cạnh sếp chứ."
" cũng sếp giữa chừng ? Lỡ như cô bận quá quên mất thì , chẳng lẽ cứ ở đó đợi mãi?" Điền Ái Xuân vẫn cố chấp cho rằng sai.
Tô Nam nghĩ ngợi một chút, hôm nay thực sự chuyện bất ngờ xảy , chuyện thể trách Điền Ái Xuân.
"Được , mấy đang gì ? Hôm nay xảy tình huống bất ngờ, Ái Xuân cũng là đầu gặp , điều thể hiểu , đừng trách cô nữa." Giọng của Tô Nam ngắt lời tranh cãi của họ.
Mọi lập tức vây quanh Tô Nam, lo lắng hỏi thăm: "Sếp cuối cùng cũng về ! Chúng lo c.h.ế.t ."
Hừ! Một lũ nịnh bợ, lo lắng thật thì tự đến nhà hàng tìm chứ! Chỉ trách móc và dạy dỗ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-770-f.html.]
"Được , mà."
Tô Nam thở dài bất lực, đó đến bên Điền Ái Xuân an ủi: "Ái Xuân, thực sự xin , lúc đó vì chút việc nên quên mất em, may là em về đây, nếu chị thật tìm em ở . Em yên tâm, chuyện chị đảm bảo sẽ ."
Điền Ái Xuân ngờ Tô Nam chủ động xin , nhưng dù , cô cũng ý định tha thứ.
"Không , em còn cảm ơn sếp vì an , nếu mấy chắc xé xác em mất." Giọng Điền Ái Xuân chút bực bội, nhưng Tô Nam cũng để bụng.
Bây giờ việc cấp bách là Tô Nam tính sổ với Chu Nhượng về tất cả những chuyện xảy trong thời gian qua. Anh giấu cô bao nhiêu chuyện như , rốt cuộc xem cô là gì chứ?
"Anh còn đó gì? Mau theo em lên lầu!" Trước mặt , Tô Nam tiện quát Chu Nhượng, chỉ nhẹ giọng gọi .
Ban đầu đang chút ủ rũ, thấy tiếng Tô Nam, Chu Nhượng lập tức phấn chấn, vội vàng theo cô phòng nghỉ.
Vào trong phòng, hai một hồi, ít nhất cũng đến mấy chục giây.
"Nói chứ, lúc nãy chẳng bảo sẽ giải thích với em ? Sao bây giờ câm luôn ?" Tô Nam giận dữ trừng mắt với Chu Nhượng.
"Anh... ... ..." Tô Nam tức giận ngắt lời Chu Nhượng: "Nếu , thì cút ngoài, đừng bao giờ nữa."
Chu Nhượng thực sự lo sợ, vội ôm lấy Tô Nam, dịu dàng : "Bà xã, cho thêm một cơ hội, chỉ là em gì. Nếu , em hỏi gì trả lời nấy, ?"
Tô Nam hừ lạnh: Tên khốn , giỏi đấy chứ.
"Nói từ chuyện đất đai , em kể hết, bỏ sót một chữ." Tô Nam đẩy Chu Nhượng , phịch xuống ghế bên cạnh, mở lời.