Nếu là , thì cần lo lắng, vì nhỏ của cô , Lý Kiến Quân, hiện đang là Thị trưởng thành phố. Chỉ cần nhờ ông giúp đỡ, việc chắc chắn sẽ thỏa.
Nghĩ đến đây, Trương Tương vui vẻ bước đến cửa văn phòng của Lâm Mạch, gõ cửa: "Lâm Mạch, đang gì đó? Em thể ?"
Trương Tương tự tiện xông , nếu như đồ đạc bay trúng đầu thì thật đáng.
Lâm Mạch nhíu mày chặt hơn, trợ lý Tiền rốt cuộc việc kiểu gì ? Không dặn hôm nay gặp ai , tại còn để phụ nữ ?
Lâm Mạch văn phòng lộn xộn mặt, bệt xuống ghế, vọng ngoài: "A Tương, em về , lúc tiện gặp ai. Tối nay rảnh sẽ đến tìm em."
Cái tên rốt cuộc ? Bình thường từ chối như thế.
"Lâm Mạch, nhất mau mở cửa cho em, em một tin vui báo cho , nếu , chắc chắn sẽ hối hận." Trương Tương tự tin lên tiếng đe dọa.
Lâm Mạch hừ lạnh một tiếng. Người phụ nữ thật phiền phức, dạo gần đây cứ thích bám lấy , chẳng lẽ cô tưởng thích cô ?
Lâm Mạch văn phòng bừa bộn, chỗ nào đặt chân, chỉ còn cách lắc đầu ngán ngẩm, dẫn cô đến phòng tiếp khách.
"Có chuyện gì mà vui đến mức gấp rút báo cho ?" Lâm Mạch cố gắng kìm chế cảm xúc, dịu giọng hỏi.
Trương Tương tính tình trẻ con, thực cô ngay cho Lâm Mạch rằng nhỏ của cô chính là Thị trưởng. giờ cô càng tò mò hơn, rốt cuộc Lâm Mạch vì chuyện gì mà đột nhiên phát điên như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-772-f.html.]
"Anh , tại đột nhiên tâm trạng tệ thế ?" Trương Tương nghiêm túc hỏi.
Chuyện hại ngầm Chu Nhượng, tuyệt đối thể để Trương Tương . Lâm Mạch thở dài : "Anh Chu Nhượng khởi nghiệp ở thành phố, nên giúp một tay, vì sợ chịu nhận, nên bỏ công bỏ sức kết nối với Tập đoàn Việt Thăng. Bên thì kiếm tiền đầy túi, còn thì tự dưng mất trắng mấy triệu."
Nghe đến "mấy triệu", sắc mặt Trương Tương liền sa sầm: Mấy triệu?
Trời ạ! Anh gì chứ?
Bảo Lâm Mạch tức giận như , nhưng Chu Nhượng kiểu như thế, chắc chắn chuyện điều gì đó khuất tất. Cô thể để Lâm Mạch hiểu lầm Chu Nhượng cố ý hại .
"Em đảm bảo Chu Nhượng tuyệt đối là vì lợi ích mà quên hết thứ, em nghĩ lẽ chuyện , hoặc cũng thể là phụ nữ bên cạnh điều gì đó. Chúng từ nhỏ lớn lên cùng , tính tình mỗi thế nào em đều hiểu rõ, thể vì chuyện mà xa lánh Chu Nhượng ." Trương Tương vẫn một mực tin tưởng Chu Nhượng.
Lâm Mạch nghiến răng, ngay mà, cô là một con sói vong ân bội nghĩa. Dù đối xử với cô đến , cô vẫn quên tên khốn đó.
Trương Tương tin rằng lời Lâm Mạch chính là sự thật, nên cô hỏi thêm gì, trực tiếp : "Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ để thiệt mấy triệu một cách vô ích. Em tin thế giới nơi để lý lẽ."
Nói xong, Trương Tương rời khỏi công ty nhà họ Lâm. Vì cô nhà của Lý Kiến Quân ở , nên đành tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi đến đường dây nóng của Thị trưởng.
Sau khi ký hợp đồng với Chu Nhượng, Lý Kiến Quân càng tích cực giúp đỡ phía để quảng bá cho dự án của . Nếu , sự phát triển của thành phố sẽ nhiều lợi ích. Một khi Chu Nhượng đạt thành tựu, ông thể lấy đó cớ để bắt đầu kêu gọi đầu tư.