Trịnh Quang Minh lắc đầu, thực sự thấy ai khả nghi, nhưng dường như ai cũng mong Chu Nhượng rời .
Dù mấy ngày qua, họ phiền ít!
"Haizz... chuẩn xong màn kịch , giờ chỉ còn chờ xem kẻ đó tự chui bẫy ."
Trịnh Quang Minh cúi đầu mệt mỏi, vẻ mặt chán nản: "Hy vọng sớm tự đầu thú, nếu cứ tiếp tục thế cũng chịu nổi nữa."
Sau khi bàn bạc kỹ càng, Chu Nhượng và Trịnh Quang Minh cùng đến kho để kiểm tra công việc.
"Anh Chu, tự đến đây?" Người quản lý kho nhanh chóng chạy đến hỏi.
" đến xem hàng đóng xong ." Chu Nhượng hai chiếc xe tải mặt, giọng điềm đạm.
"Một xe xong, còn xe mới một nửa, chiều nay thể xuất phát." Người quản lý kho kính cẩn đáp.
Chu Nhượng hàng hóa chất đống trong kho, nhất thời cảm thấy phiền muộn.
Sản phẩm nhái hiệu quả , nhưng ưa chuộng hơn sản phẩm chính hãng của . Chẳng lẽ chỉ vì nó rẻ hơn?
Ngày hôm , Chu Nhượng đến sân bay, loanh quanh một lúc, đó tìm một nhà nghỉ gần sân bay để ở tạm.
Và ngay đêm đó, nội gián mà Chu Nhượng và Trịnh Quang Minh truy tìm suốt mấy ngày tìm cuối cùng lộ mặt.
1
"Thế gì? Cậu hỏi ?" Chu Nhượng nhẹ nhàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-781-f.html.]
Trịnh Quang Minh tưởng rằng Chu Nhượng sẽ ngạc nhiên như , nhưng thực tế thì .
"Sao ngây ? đang hỏi mà?" Chu Nhượng nhíu mày hỏi.
"À, gì, là cha già, con nhỏ... Em thấy cũng tội nghiệp, , chúng đuổi khỏi nhà máy thôi, chứ nếu thì cha già và con cái của ai lo liệu." Trịnh Quang Minh khỏi động lòng, nhịn mà xin tha cho Lưu Kiến Viễn.
Chu Nhượng hừ một tiếng, nhịn . Thật ngờ, một kinh qua nhiều chuyện như Trịnh Quang Minh mà cũng lúc yếu lòng như thế.
"Anh gì?" Trịnh Quang Minh khó hiểu hỏi.
"Đợi lát nữa về đến văn phòng, sẽ đưa xem một tài liệu, sẽ hiểu tại ." Chu Nhượng rõ, sợ rằng nếu ngay, Trịnh Quang Minh sẽ mất tập trung khi lái xe.
Dù Chu Nhượng gì, nhưng trong lòng Trịnh Quang Minh cũng đoán đôi chút, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lẽ Lưu Kiến Viễn lừa .
Nửa giờ , hai đến văn phòng của Trịnh Quang Minh.
Khi thấy hai mở cửa bước , Lưu Kiến Viễn kích động, lập tức dậy và cúi đầu thật sâu với Chu Nhượng: "Ông chủ, Chu, việc là của , nhưng cũng là do cảnh ép buộc. Xin vì cha già và con cái của mà tha cho ."
Nghe , Trịnh Quang Minh đáp , đó, giận dữ hỏi: "Thế xem, ai bảo chuyện ? Họ cho bao nhiêu tiền mà khiến bán lương tâm ?"
Lưu Kiến Viễn nhíu mày, Trịnh Quang Minh đổi nhanh như lật sách, lúc nãy còn sẽ giúp mặt Chu Nhượng, giờ trở mặt như ?
"... thể ! Anh Trịnh, ông chủ, thật sự thể . Nếu bọn họ bán họ, gia đình chắc chắn sẽ ngày yên ." Lưu Kiến Viễn tiếp tục giả vờ tội nghiệp, hy vọng hai sẽ tha thứ cho .
Chu Nhượng nhíu mày, hài lòng : "Thôi , nếu hỏi gì thì đưa đến đồn cảnh sát."
Nghe thấy thế, Lưu Kiến Viễn lập tức căng thẳng, cứng đờ. Đột nhiên, quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin: "Anh Chu, Trịnh, xin hai đừng đưa đến đồn. Xin hãy nghĩ đến những năm hết lòng việc cho nhà máy, hãy tha cho . hứa từ nay sẽ chuyện nữa."