Nhìn bộ dạng sắc mặt tái xanh của Tôn Nguyệt, Tôn Triết khỏi nuốt một ngụm nước bọt, xem cô thực sự vượt qua bài kiểm tra vớ vẩn .
"Không qua thì qua thôi, dù em vẫn nghiệp đại học, tương lai còn nhiều cơ hội mà!" Tôn Triết xoa đầu Tôn Nguyệt an ủi.
Tôn Nguyệt hất tay , chút khách khí: "Đừng tưởng em trong lòng nghĩ gì, bớt giả bộ mặt em . Muốn thì cứ ."
Đứa nhóc thật là điều, lấy lòng của khác trò , đúng là nên quan tâm đến cô .
Lúc đó, vô tình liếc mắt sang và thấy Tô Nam: "Em gái, bạn học của em là ngôi điện ảnh ? Anh thấy họ trông giống ."
Tôn Triết nghĩ nhận nhầm , nên Tô Nam mới luôn bỏ chạy.
Tên khốn , vì mỹ nhân mà đến, lúc thì suốt ngày thích Thư Trân, giờ thì cái tật cũ tái phát .
"Tôn Triết, chút liêm sỉ nào ? Trong mắt , ngay cả heo nái cũng thể trở thành trong mộng của ?" Tôn Nguyệt tức giận, túm lấy tai Tôn Triết hét lớn.
"Á!" Cô nhóc điên ! Đây chắc chắn là một cô nhóc điên.
Tôn Triết đau đến nhăn nhó: "Buông ! Thế gian cô gái nào tàn nhẫn như em, ngay cả trai cũng tha!"
"Không đánh thì nhớ ?" Tôn Nguyệt thả tay , khỏi lẩm bẩm.
Anh xoa xoa tai , nghĩ bụng: Con nhóc chẳng qua là ỷ việc chiều chuộng cô , nên mới vô tư ức h.i.ế.p thế .
"Nguyệt Nguyệt!" Dương Thư Trân thở hổn hển gọi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-792-f.html.]
Dương Thư Trân vốn để ý đến Tôn Nguyệt ngốc nghếch , cô định về ký túc xá nghỉ ngơi, thì tìm đường và trông giống Tôn Nguyệt.
Cô rằng con đường nước ngoài rõ ràng còn khả thi nữa, nên giờ chỉ thể bám chặt lấy Tôn Triết - một sự thế tạm thời, vì thế cô đành yêu ai yêu cả đường , quan tâm đến Tôn Nguyệt, để Tôn Triết đối với cô thêm phần trung thành.
"Thư Trân, em cũng đến , mau giúp an ủi cô em gái bướng bỉnh của !" Tôn Triết vội vàng chạy đến mặt Dương Thư Trân với vẻ mặt đáng thương.
Đã lớn đến thế mà còn nũng nịu với con gái, thấy thật buồn nôn ?
"Anh Tôn, đừng đùa nữa. Thực điểm của Nguyệt Nguyệt vấn đề gì, chỉ vì em nên mới thành như ." Dương Thư Trân giả bộ yếu đuối, điều với cô mà là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bề ngoài là cầu xin sự tha thứ, thực chất là một kiểu trói buộc đạo đức, dù là của khác, cô cũng đổ lên .
"Thư Trân, em đừng . Nói cho rốt cuộc xảy chuyện gì?" Tôn Triết ân cần lau giọt nước mắt khóe mắt của Dương Thư Trân.
Dương Thư Trân kể chuyện cho Tôn Triết , đó ấm ức : "Tất cả đều là vì em, nếu vì em, em nghĩ rằng Nguyệt Nguyệt cũng sẽ những việc như thế."
Khóe miệng Tôn Nguyệt giật giật, nghĩ thầm: Coi như còn chút lương tâm, uổng công hết lòng vì .
"Đừng nhận hết lầm về nữa ? Hãy sống giống như một bình thường , em mắt xem, sưng thành cái dạng gì ." Tôn Triết nhíu mày, tỏ chán ghét.
" trong lòng em thấy khó chịu lắm!" Vừa câu , Tôn Nguyệt lập tức tức giận, bỏ cô mà về ký túc xá một .
"Tiểu thư, em ? Bố em giờ học về nhà đấy." Tôn Triết lớn tiếng gọi theo.