"Là em đây." Tiếu Phương Vân thấy họ như , nhịn mỉm , đôi mắt cong cong trông đáng yêu vô cùng.
"Cái váy con mặc của ai thế? Con định ?" La Quỳnh Chi lấy bình tĩnh, với tư cách là lớn tuổi, theo bản năng lên tiếng dò hỏi.
Tiếu Phương Vân tránh ánh mắt La Quỳnh Chi, sang Tô Nam, thản nhiên đáp: "Là Tô Nam cho con mượn, con định lên huyện, một bạn học cấp ba rủ con xem thử xem nhà máy nào tuyển ."
Vào thu là mùa các nhà máy lớn tuyển dụng, nhưng chỉ tiêu ít, đến thành phố còn khó chen chân, đừng gì đến dân quê.
"Vậy thì đúng là nên ăn mặc đàng hoàng một chút, cảm ơn Tiểu Tô nhé. Phương Vân, mau , trễ xe bây giờ." Nghe , La Quỳnh Chi lập tức thúc giục Tiếu Phương Vân ngoài, đẩy cô .
Dù cơ hội mong manh, cũng nên thử một , gặp vận may thì ?
Tô Nam cũng hùa theo: " , nhanh , đừng để trễ giờ."
Thế là, Tiếu Phương Vân ngoái đầu , khuất dần con đường nhỏ.
Từ sân nhà họ Tiếu đến cổng làng, ai dám chào hỏi Tiếu Phương Vân, ai nấy đều nhan sắc của cô cho sững , ngơ ngác .
"Vừa đó là con gái của đội trưởng ?"
"Hình như đúng, cũng dám nhận ."
"Mặc thật đấy, cái váy trông rẻ chút nào."
"Mặt cũng xinh ghê, , nhớ hôm qua đến kho trả cuốc còn thấy con bé, trắng trẻo thế ?"
"Hay là đợi nó về hỏi xem ?"
Xe chạy , Tiếu Phương Vân đường nhỏ tránh ánh mắt của , họ đang bàn tán gì về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-81-a.html.]
Đi men theo con đường nhỏ chừng mười phút, Tiếu Phương Vân mới thấy đường lớn, chỗ rẽ một trai trẻ cao lớn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đang dựa xe đạp mỉm cô.
Đó chính là Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc ngẩng đầu cô gái đang vẫy tay với sườn dốc, tim như tiếng trống trận, "thình thịch thình thịch" ngừng.
Giữa những tán cây xanh mướt, hoa trúc đào màu hồng nở rộ bên hông cô, gió thổi tung chiếc váy vàng nhạt và mái tóc dài bồng bềnh như tảo biển, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như tuyết, ánh mắt lấp lánh, cảnh tượng đến mức chân thực, khiến tim đập loạn nhịp.
"Phương Vân."
Anh gọi cô , Tiếu Phương Vân đáp , giọng ngọt ngào. Cô nhấc váy, bước xuống dốc, nhưng kịp điều chỉnh tốc độ, suýt nữa dừng . May mà kịp bước lên đón, cả hai ôm một cái thật chặt.
Vì chạy quá gấp, Tiếu Phương Vân thở hổn hển, mặt vùi n.g.ự.c Thẩm Mộc, đỏ bừng.
"Cảm ơn ." Cô thẳng dậy, chút ngượng ngùng, tay giấu lưng, cúi đầu vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.
"Không gì." Thẩm Mộc mỉm , dựng xe đạp, vỗ nhẹ lên yên , hiệu cô .
Tiếu Phương Vân lên yên chỉ dám đưa tay giữ chặt ghế, nhưng Thẩm Mộc lên liền một lời nắm lấy tay cô , vòng qua eo .
"Nắm chặt nhé, kẻo ngã xuống." Vừa dứt lời, cảm nhận eo siết chặt, khóe môi Thẩm Mộc cong lên, ánh mắt càng sâu thêm, chân dùng sức đạp mạnh, xe lao vút .
Giữa gian tĩnh mịch, Tiếu Phương Vân như thấy Thẩm Mộc khẽ : "Phương Vân, em thật ."
Sân Nhà họ Tiếu, Tô Nam nhấm nháp hạt dưa và bánh ngọt cùng La Quỳnh Chi và Lưu Ngọc, thật thoải mái vô cùng.
"Bánh ngọt ở thành phố đúng là khác thật, ngon." La Quỳnh Chi cắn một miếng bánh hoa hồng, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa trong miệng, khiến cả bà cảm thấy thư thái.