"Thế đấy, cô Lữ, trông cô vẻ đầy đặn hơn gặp, chắc là cuộc sống của cô thoải mái nhỉ?" Tô Nam chút khách sáo mỉa mai .
Lữ Nhạc Thục biến sắc ngay, cảm nhận rõ sự phẫn nộ dâng lên từ Tô Nam. nghĩ , cô thấy thôi. Cô tin rằng Tô Nam và Chu Nhượng thể giữ hòa khí khi cô ở đây, thậm chí khi còn cãi vã lớn, nhất là dẫn đến ly hôn luôn!
Nghĩ đến đây, Lữ Nhạc Thục nở một nụ đắc ý: "Cô Tô, cô đùa , chẳng tổng giám đốc lo quá mệt, nên cho xuống xưởng giúp việc nữa đó !"
Tốt lắm, Chu Nhượng. Không những lời, mà còn giữ con hồ ly tinh ở bên cạnh, sống nữa đúng ?
Tô Nam lửa giận bừng bừng tiến về văn phòng của Chu Nhượng, Lữ Nhạc Thục vội vàng gọi : "Cô Tô, đợi chút! Tổng giám đốc đang họp ở phòng họp, về nhanh ."
Tô Nam thèm tính toán với Lữ Nhạc Thục, nhưng cô càng thể lấn tới.
Tô Nam hỏi: "Chu Nhượng đối xử với cô khác với khác thật, nhưng những việc phần cô lo. Tốt nhất là lo ít thôi."
là một mà vạn ở nhà máy , tại quyền can thiệp chứ.
Cô cho lo, càng lo.
"Tiểu Lý, đây giúp rót cho cô Tô, cô Tô sở thích cao quý, nhớ pha loại thật ngon." Lữ Nhạc Thục lệnh với dáng vẻ như bà chủ, khiến ai cũng khó chịu.
Tiểu Lý Tô Nam là ai, Lữ Nhạc Thục để rót cho Tô Nam.
Cô đang màu mặt chính thất ? là tự , , ma chẳng ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-811-f.html.]
Tô Nam nghĩ mắt vẫn nên lo việc chính, dù chỉ cần Lữ Nhạc Thục còn ở đây một ngày, cô cũng sẽ cơ hội xử lý cô .
"Trà uống , trong đợi Chu Nhượng." Nói xong, Tô Nam thẳng văn phòng của Chu Nhượng.
Nửa giờ , Chu Nhượng từ phòng họp . Lữ Nhạc Thục cố tình giả vờ ngã mặt Chu Nhượng, vặn đổ lòng , để dấu son môi áo sơ mi trắng của .
"Cô ? Nếu vững thì đừng mang giày cao gót nữa." Chu Nhượng nhăn mày , đó nhanh về văn phòng của .
Trịnh Quang Minh cũng theo Chu Nhượng. Khi Chu Nhượng mở cửa, thấy Tô Nam đang ghế việc của với gương mặt giận dữ, Trịnh Quang Minh lập tức cảm thấy khí gì đó , liền vội vàng : "Anh Chu, em nữa , hai cứ từ từ chuyện."
Chu Nhượng sững ở cửa, vẫn chút dám tin.
"Đứng đó gì? Mau lăn đây cho !" Tô Nam giận dữ như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Nghe lệnh của vợ, Chu Nhượng vội vàng đóng cửa , bước đến bên Tô Nam: "Vợ ơi, nhớ em chết, cho sân bay đón em?"
Hừ! Bên cạnh bao cô gái vây quanh, chắc là quên vợ từ lâu chứ gì.
"Đừng giở trò nịnh nọt, hỏi , cái hộp mỹ phẩm là ?" Tô Nam chú ý đến vết son áo Chu Nhượng, mà chính cũng nhận .
Chu Nhượng định ôm lấy Tô Nam, nhưng cô đẩy : "Đang chuyện chính, thành thật khai cho ."
Bị đẩy , Chu Nhượng đành ngoan ngoãn báo cáo: "Lưu Kiến Viễn là nội gián trong nhà máy, lo tiếp tục chép sản phẩm của chúng , nên thiết kế thêm một đợt hộp mới, nhưng kết quả vẫn giả theo."