Nghe , tay Tô Nam đang phe phẩy chiếc quạt lớn dừng , đáp: "Khác gì ạ, cháu thấy còn chẳng ngon bằng bánh thanh đoàn bà từ rau dại."
Để bánh để lâu, cô nhỏ đó vài giọt nước tiên, ngon cũng ngon thôi.
"Cái miệng ngọt quá, chỉ giỏi vui." La Quỳnh Chi nhưng miệng tít mắt.
Tô Nam khẽ , đưa mắt Tiếu Phương Trì từ sáng sớm ngơi tay chân, nào mài dao, bổ củi, phơi quần áo, còn gánh đầy bể nước ở bếp, giờ chuẩn mảnh ruộng nhỏ để xem rau.
Không mệt ?
Nghĩ , cô buột miệng hỏi: "Anh, xuống nghỉ một lát , chiều hãy , mệt ?"
Nghe , Tiếu Phương Trì dừng bước, ngoan ngoãn nhà bê ghế gỗ , xuống cạnh Tô Nam, : "Quen , mệt ."
"Nói bậy, chứ sắt đá mà mệt? Nào, ăn thử miếng bánh , bà nội khen ngon lắm, chắc chắn cũng thích." Tô Nam bê hộp bánh đặt mặt Tiếu Phương Trì.
Anh liếc hộp bánh mắt, mím môi. Đây đầu nhận sự chênh lệch giữa và cô.
Tiếu Phương Trì cầm một miếng bánh lên, khẽ cắn một miếng, động tác ăn mặt cô tự chủ mà trở nên lịch sự hơn.
La Quỳnh Chi thu hết chuyện mắt, trong lòng thầm thở dài, quyết định giúp cháu trai một tay, nếu thì thật tội nghiệp, nên bà giả vờ như vô tình .
"Cháu , năm xưa Phương Trì nhà bộ đội còn vất vả hơn ở đây nhiều, miền Tây Bắc rét âm mấy chục độ, các cháu gác cả ngày, cơm cũng chẳng mà ăn, nhưng gì , vì ai bảo là lính mà."
"Ơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-82-a.html.]
Tô Nam ngạc nhiên che miệng, nhớ đến những video lính biên phòng tuần trong tuyết mà từng thấy mạng , trong lòng khỏi dâng lên sự kính nể, đưa thêm cho Tiếu Phương Trì một miếng bánh, giơ đến mặt .
"Ăn thêm , nếu các gánh vác thì gì chúng hưởng thái bình."
Lưu Ngọc cũng gật đầu, khen ngợi: "Tô Nam đúng đấy, chúng cảm ơn các , đúng là từng lính khí chất khác hẳn, trông cũng chính trực."
"Ui, nhưng mà vẫn kiếm nổi vợ, hai mươi hai tuổi đầu mà vẫn đối tượng, cháu bảo đây?" La Quỳnh Chi đập đùi, mặt đầy phiền não.
Tô Nam theo phản xạ nghiêng một chút, khóe miệng giật giật, trực giác mách bảo cô là chuyện .
"Sao thế ? Cháu thấy Tiếu tài trai, cứ tưởng đính hôn , chỉ là cưới thôi chứ." Lưu Ngọc Tiếu Phương Trì, bán tín bán nghi.
"Đâu , thằng cứ là lo sự nghiệp mới lo chuyện gia đình, nhất quyết chịu xem mặt, bà thấy chỉ tại mắt cao, chê mấy cô gái từng thấy qua thế giới bên ngoài ở làng ."
La Quỳnh Chi kín đáo Tô Nam, thấy cô tỏ vẻ quan tâm, liên quan đến , thì chắc Tiếu Phương Trì còn hy vọng .
Lưu Ngọc cắn một miếng bánh, hiểu suy nghĩ của Tiếu Phương Trì, an ủi: "Anh điều kiện như , dĩ nhiên thể qua loa .
Thà tìm còn hơn là tìm một thích, hợp ý, kẻo cãi suốt ngày, nhà cửa yên. Nhà cháu họ hàng gặp cảnh như đấy, sống vui vẻ gì.
Vậy nên bà đừng lo quá, duyên phận chuyện cầu cũng ."
"Bà thấy , thanh niên trí thức Lưu lý quá mà." Tiếu Phương Trì ngẩng đầu, đùa vui .