“Dương Thư Trân, với cô chẳng còn liên quan gì đến . kết bạn với ai là quyền của , chẳng liên quan gì đến cô!” Tôn Nguyệt lạnh, dứt khoát.
Dương Thư Trân thấy Tôn Nguyệt tỏ thái độ lạnh lùng với , sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đáng chết, đây cô bao giờ đối xử với như .
Tô Nam mới về trường một thời gian ngắn mà tẩy não cô thành thế .
“Nguyệt Nguyệt, , ơn giải thích ?” Dương Thư Trân rơi nước mắt đầy tủi .
“Giải thích, giải thích gì? Cô còn gì để giải thích? để cho cô giữ thể diện, thì nhất cô nên tránh xa , đừng gần.” Tôn Nguyệt nhíu mày, chỉ về phía xa mà quát lớn với Dương Thư Trân.
Những xung quanh thấy trò vui, liền vội vàng chạy tới xem.
Nhìn thấy cảnh tượng , mặt Tô Nam lập tức sầm , cô cảm thấy bây giờ giống như một con thú quý hiếm trong sở thú.
“Nhìn kìa! Đó chẳng là Tô Nam ? Sao cô mới về trường gây chuyện nữa ?”
“Ai mà , nhưng Tôn Nguyệt cùng cô nhỉ? Thật kỳ lạ.”
Tô Nam bĩu môi, gì mà lạ, ở cùng thì chứ? Ở cùng chỉ chứng tỏ mắt của Tôn Nguyệt lên thôi.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Dương Thư Trân thấy càng lúc càng nhiều tụ , cô cho rằng đây là cơ hội để gây chia rẽ.
“Nguyệt Nguyệt, Tô Nam thật sự là , hôm đó chính Tô Nam cố tình đặt bẫy để chúng chui . Chuyện hôm đó thể giải thích, đừng cố chấp như , chỉ cho thôi.” Dương Thư Trân , vẻ mặt rưng rưng.
Cô ngày càng diễn giỏi hơn, đến nước mà vẫn đổ hết tội lên đầu Tô Nam, đúng là ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-825-f.html.]
“Đủ , Dương Thư Trân, cô đúng là điều. Đã đến mức mà cô vẫn còn mê , từ giờ trở cô tự lo lấy , đừng đến phiền nữa.” Nói , Tôn Nguyệt kéo tay Tô Nam và Trần Khiết rời khỏi khu vực sân Dương Thư Trân ô uế khí.
Tô Nam ngờ rằng Tôn Nguyệt căm ghét cái ác đến mức . Với tính cách như , cô chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối lớn.
"Tôn Nguyệt, tính khí của như , sửa đổi !" Tô Nam nhịn mà nhắc nhở.
Tôn Nguyệt ngờ Tô Nam điều với . Trước , khi còn chơi với Dương Thư Trân, cô lúc nào cũng tỏ yếu đuối và khen ngợi Dương Thư Trân thế nào cũng giỏi, thế nào cũng .
"Ờ... Tớ chỉ cảm thấy cô bám theo quá phiền mà thôi." Tôn Nguyệt gãi đầu, giống như một đứa trẻ sai đang cố giải thích.
Tô Nam lắc đầu bất lực: "Nếu kết bạn thật sự ở trường, nhất định dễ dàng tiết lộ gia thế của , cũng đừng hành xử lỗ mãng như . Nếu , chắc chắn sẽ trả thù."
Rõ ràng Dương Thư Trân là như thế nào, còn chọc giận cô , chẳng ngốc nghếch lắm ?
Bên , Dương Thư Trân căm giận nghiến răng, nước mắt ngừng trào , lăn dài má. Tại ? Tại cuối cùng tổn thương luôn là cô ?
"Con như , thêm một chút cũng thấy bẩn mắt."
"Hahaha... Anh em, nhớ từng lén để thư tình chỗ của cô mà?"
Nghe thấy những lời chỉ trích của xung quanh, Dương Thư Trân sụp đổ, xuống và nức nở.
Hừ! Với kiểu như , còn dám ?
"Ồ, xong ! Mọi nhanh chóng tránh xa chỗ , cẩn thận cô vu khống đấy. Chúng bản lĩnh lật ngược tình thế như Tô Nam, nhất nên tránh xa, kẻo gặp phiền toái."