Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 84: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:42:43
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được bao nhiêu?" Chu Nhượng hờ hững ngước mắt, những ngón tay thon dài mân mê miệng cốc.

"Chắc một phần ba so với , nhiều dám dính nữa, họ chỉ dùng tiền kiếm đây sống yên qua ngày." Trịnh Quang Minh cẩn trọng liếc Chu Nhượng, thấy sắc mặt đổi mới thở phào.

Số lượng ngoài dự tính.

Chu Nhượng rút từ hộp thuốc bàn một điếu thuốc, hút mà chỉ cầm trong tay nghịch, mắt dán đó, như đang trầm tư.

Trịnh Quang Minh cũng dám cắt ngang suy nghĩ của , chỉ bên uống nước.

Hồi lâu mới thấy giọng Chu Nhượng cất lên: "Làm theo phương án hai, sắp xếp vài lanh lợi giao hàng."

"Vâng." Trịnh Quang Minh phấn khởi nhận lệnh, niềm vui ánh lên mặt.

Mừng quá, nhịn hỏi: "Anh Chu khi nào về Thượng Hải , chứ cái nơi quỷ quái gì mà ở?"

Trịnh Quang Minh liếc mắt quanh quán ăn quốc doanh , mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Chu Nhượng khép mắt, ngả tựa ghế, hờ hững đáp: "Anh sẽ về ? Hơn nữa, thông báo cho thanh niên trí thức hồi hương, về kiểu gì?"

Trịnh Quang Minh gượng, nhỏ giọng đáp: "Anh cứ đùa, về thì chỉ cần một câu, nhà thể lo cho ?"

Vừa dứt lời, Trịnh Quang Minh lỡ lời, vội vàng bụm miệng, tự tát mấy cái, mắng: "Đáng đời mày lắm."

Chu Nhượng bất chợt mở bừng mắt, nhíu mày, dí uốn cong điếu thuốc lên mặt bàn ném , lạnh giọng : "Không ."

"Vâng ." Trịnh Quang Minh gật đầu lia lịa, đụng chỗ nhạy cảm của , dám nhắc chuyện , lập tức chuyển sang chủ đề khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-84-a.html.]

Trời dần tối, Chu Nhượng cầm túi nilon mà Trịnh Quang Minh mang đến, dậy chuẩn rời , hai chia tay cửa quán ăn quốc doanh, về hai hướng khác .

Đi ngang qua trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Chu Nhượng chợt dừng , do dự một lúc bước trong.

Gọi là trung tâm thương mại lớn nhất, nhưng thực chỉ là một tòa nhà ba tầng bằng gạch, mỗi tầng bán đủ loại đồ đạc lộn xộn.

Vừa bước là nguyên một bức tường đầy tủ giày da, chia thành nam nữ riêng biệt, tủ giày chen chúc vây quanh, nhấc lên một đôi giày sờ bên bên , nhưng chẳng mấy ai mua.

Cô nhân viên bán hàng thấy chướng mắt, bèn lên chiếc ghế gỗ, giọng lớn quát: "Không tiền thì đừng sờ, sờ hỏng là đền đấy."

Trong đám đông lẳng lặng đặt giày xuống, nhưng vẫn cam chịu, đáp : "Sờ mấy cái thì sờ hỏng ? Đôi giày quý thế , chẳng thèm mua."

Nhân viên bán hàng nhạt, kiêu ngạo đáp: "Hừ, tiền thì tiền, bày đặt."

"Này, thái độ gì thế?" Lữ Nhạc Thục tức tối chỉ nhân viên bán hàng.

"Thái độ đấy, thích mua thì mua, mua thì biến." Nhân viên bán hàng phun một bãi nước bọt, từ xa thấy một đàn ông cởi giày định thử, bèn nhảy xuống ghế chạy tới ngăn.

"Này, gì đấy, thử giày, thử thì mua."

"Đứng đó, rõ xem nào." Lữ Nhạc Thục còn định cãi lý thì bạn bên kéo , khẽ khuyên: "Nhạc Thục, đừng chấp với cô , nhân viên bán hàng đều thế cả, xem bằng nửa con mắt."

"Tưởng nhân viên bán hàng là ghê gớm lắm ." Lữ Nhạc Thục bĩu môi, cũng chẳng còn hứng dạo phố nữa, kéo tay bạn tức tối định , ai ngờ đụng khác.

"Đi mở mắt ?" Đang sẵn tâm trạng bực bội vì nhân viên bán hàng đ.â.m chọt, thêm cú va chạm chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa, Lữ Nhạc Thục lập tức bùng nổ, trừng mắt tức giận.

 

Loading...