Sắc chói mắt của Chu Nhượng khiến Đinh Mậu choáng váng, vội , mắt láo liên vài cái, hình như chủ ý, liền ngẩng lên thẳng , ánh mắt cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn mang chút vẻ bình tĩnh giả tạo.
"Được."
Chu Nhượng gật đầu, hai , trao đổi ánh mắt, đều hiểu đây là dấu hiệu giao dịch thành công.
"Trễ , tiễn." Chu Nhượng động tác tiễn khách, hiệu cho Đinh Mậu rời .
Đinh Mậu thẳng dậy về phía cửa, khi vặn tay nắm cửa bất chợt Chu Nhượng, ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc là ai? Sao thể kết nối đường dây chợ đen ở thành phố Huy Bình trong vài ngày ngắn ngủi?"
Có cả đời sống ở thành phố Huy Bình mà còn chẳng chợ đen ở .
Còn Chu Nhượng đến thôn Tiêu thực tập mới hai tháng, theo , trong hai tháng qua Chu Nhượng tuyệt đối cơ hội nào đến thành phố Huy Bình, ngoại trừ cùng hợp tác xã lên thành phố mua phân bón và hạt giống.
Hơn nữa phần lớn thời gian còn theo chân cả đoàn chạy đôn chạy đáo, thời gian rảnh cá nhân hầu như .
Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi thể nắm rõ vị trí chợ đen của một thành phố, và tìm mối mua lượng lớn phân bón và hạt giống.
Chu Nhượng tuyệt đối dạng đơn giản.
Nghe xong câu hỏi, đương sự chỉ tựa tường, nhạt đáp, rõ ràng là định tiết lộ.
Đinh Mậu khai thác , nhíu mày, truy hỏi thêm, mở cửa thẳng ngoài.
Cửa "rầm" một tiếng đóng , trong phòng chỉ còn Chu Nhượng một .
Anh im lặng dựa tường một lúc, lấy từ túi quần một hộp quà gói bọc tinh xảo, ngón tay thon dài vuốt ve một lát, mới bỏ túi.
Anh lẩm bẩm: "Cô sẽ thích chứ nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-88-a.html.]
Lúc , ai đó đang cuộn chăn, mắt mở to chăm chú lắng khác kể về buổi hẹn hò.
“Rồi đó thì ?” Tô Nam kìm khóe miệng càng lúc càng nhếch lên, đến đoạn quan trọng còn phấn khích đập tay cốc.
Tiếu Phương Vân mặt đỏ bừng, đối diện Tô Nam, ấp úng mãi chịu kể tiếp chuyện gì xảy , Tô Nam nóng ruột thôi.
“Để đoán nhé, ôm eo , ép tường hôn ?” Tô Nam gian, vòng tay ôm eo Tiếu Phương Vân , diễn ngay tại chỗ.
Tiếu Phương Vân theo phản xạ lùi , động tác mạnh quá nên vô tình đá chân Tô Nam.
“Ái da.” Tô Nam lập tức kêu đau.
“Cậu chứ?” Tiếu Phương Vân lo lắng định kéo chăn xem chân Tô Nam , chân cô mới đỡ một chút, lỡ cú đá thì chết.
Ai ngờ đến gần, Tô Nam bật ôm eo Tiếu Phương Vân, cù cô .
“Haha, mau khai thật , nếu tớ sẽ dùng đại hình tra tấn đấy.”
Tiếu Phương Vân đến chảy nước mắt, sợ đá trúng chân Tô Nam nên dám giãy mạnh, chỉ thể xoay tại chỗ, một lúc mới nén giọng xin tha: “, đừng cù nữa.”
Nghe câu trả lời như mong , Tô Nam cuối cùng mới dừng tay, đắc ý: “Sao nào? Cảm giác ?”
Tiếu Phương Vân giải thoát, thở hổn hển lấy gối che ngực, tư thế phòng thủ, hỏi thì lắp bắp đáp: “Chẳng cảm giác gì cả.”
Nói đến cuối, giọng càng lúc càng nhỏ, mặt càng lúc càng đỏ.
Thấy cô như , Tô Nam cũng định trêu thêm nữa, ý tứ “ồ” một tiếng lăn .
Tiếu Phương Vân cảnh giác đợi một lúc, thấy Tô Nam thực sự động tay động chân nữa mới thở phào, cũng xuống.