" đấy! Rõ ràng hôm em xinh như mà còn thể trơ trẽn lời gian dối ." Tiếu Phương Vân lườm một cái chạy theo đỡ Tô Nam về phía giếng nước.
"Anh gì sai ?", Tiếu Phương Trì dở dở , đưa tay vỗ trán, quyết định tạm thời nên xuất hiện mặt hội con gái nữa.
Nói , Tiếu Phương Trì xoay về phòng .
"Hoàng Hiểu Huệ đến ?", Tiếu Phương Vân đảo mắt xung quanh một vòng, thấy bóng dáng của cái đứa đáng ghét , khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ." Tiêu Dung đang rửa mặt, liền gật đầu lia lịa. Cô nàng ngu mà dám dẫn theo cái đứa chuyên gây chuyện thị phi đến đây nữa chứ.
“Vậy thì .” Tô Nam tiếp lời, chẳng thèm che giấu vẻ mặt ưa gì Hoàng Hiểu Huệ.
Tiêu Dung một tiếng, gì, cô rửa mặt sạch sẽ sang một bên chờ Tô Nam và Tiếu Phương Vân rửa mặt xong.
Tiêu Dung đối diện Tô Nam, thấy cô lấy một chiếc bàn chải đánh răng để đánh răng. Cái thứ đồ chơi đó cô từng thấy ở cửa hàng hợp tác xã, bán hề rẻ, giá cả thể mua hai ba cân thịt heo, cô nỡ mua.
Thế nhưng bây giờ thấy Tô Nam dùng, cô nhịn mà thấy ngứa ngáy trong lòng, chẳng lẽ hàm răng của Tô Nam trắng tinh chút vàng ố nào là bởi vì dùng bàn chải đánh răng?
Lần lên huyện, dù thế nào cô cũng năn nỉ mua cho bằng một cái.
Ánh mắt liếc Tiếu Phương Vân, thấy cô cũng giống chỉ dùng tay sờ soạng hai cái là xong, trong lòng mới cảm thấy chút cân bằng.
Tiếu Phương Vân còn dùng nước muối súc miệng, điểm cô , học hỏi mới .
“Cô Tô, đây là cái gì ?” Tiêu Dung kinh ngạc lên tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-95-a.html.]
Chỉ thấy Tô Nam đánh răng xong, vỗ nước lên mặt, đó từ trong một cái lọ bóp một chút chất nhầy, xoa xoa hai lòng bàn tay, liền nổi lên nhiều bọt, đó Tô Nam thoa lên mặt.
Tiếu Phương Vân cũng bắt chước, đang thoa bọt lên mặt một cách thuần thục.
Tiêu Dung bao giờ thấy thứ , lúc khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
“Cái á, sữa rửa mặt.” Trên mặt Tô Nam bọt, sợ chảy trong miệng, chỉ ú ớ trả lời.
Tiêu Dung rõ, nhưng cũng tiện hỏi nữa, chỉ thể im lặng một bên bọn họ.
“Xong , chúng trong thôi.” Tô Nam dùng khăn lau khô nước mặt, đầu tiên sải bước về phía phòng, đó treo khăn lên giá gỗ ở cửa .
Trong lòng âm thầm oán thầm: “Giá mà khăn giấy ướt thì tiện lợi vệ sinh hơn nhiều, là một ngày nhớ nhung những phát minh nhỏ của hiện đại.”
Thấy thế, Tiêu Dung vội vàng đuổi theo.
Lại là tư thế quen thuộc, Tô Nam giường, Tiêu Dung ghế, ngẩng mặt lên đối diện với Tô Nam.
Tô Nam nâng cằm Tiêu Dung lên, trái , thấy mụn mặt cô biến mất ít, da dẻ cũng hồng hào hơn nhiều, bèn hài lòng gật gật đầu, duỗi tay xòe lòng bàn tay , dịu dàng : “Đồ của ?”
Nghe , Tiêu Dung thò tay túi quần áo, sờ sờ chiếc hộp sắt, nhớ đến công hiệu thần kỳ , trong lòng là nỡ, bèn trầm ngâm : “Cô Tô, thể mua hộp ?”
Tô Nam sửng sốt, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng nghĩ hộp Tiêu Dung dùng qua , cô cũng sẽ dùng nữa, lấy về cất ở góc tường bám bụi còn bằng bán kiếm một khoản thu nhập còn lời hơn.