Bạch Đào Đào  sáu  : 
“Lần  đừng như  nữa,  xuống ăn .”
Ngay lập tức, sáu  ngoan ngoãn  xuống ăn mì.
“Không  các ngươi thích ăn gì,  nhờ mụ mụ  sườn kho và thịt xào ớt xanh, ớt xanh  phát hiện   thể ăn,  cay, xào với thịt  hợp.”
Bạch Đào Đào  ăn  giới thiệu.
Sáu  ăn uống ngon lành, khen ngợi  ngớt:
“Ngon.”
“Rất ngon.”
“Cay cay  , càng ăn càng ngon.”
“Đây là mì và thức ăn ngon nhất  từng ăn.”
Bạch Đào Đào : 
“Ngon thì   về cứ  thẳng, đừng trốn bên ngoài nữa.”
“Vâng.”
“Được.”
Mắt sáu  đỏ hoe, đồng thanh đáp.
Bạch Đào Đào thấy họ ăn xong,  dậy : 
“Các ngươi  chuyện cần bàn với tướng quân,   trong xem con.”
Nói xong, Bạch Đào Đào   phòng.
Sau khi nàng rời , một tên hộ vệ mới mở miệng: 
“Tướng quân, vương gia gửi thư  rằng phía bắc nhiều nơi gặp bão tuyết, thiên tai nghiêm trọng, vật tư cực kỳ thiếu thốn, mong chúng  nghĩ cách xem  thể lấy  lương thực và vật liệu sưởi ấm .”
“Bên nhà họ Giác  động tĩnh gì ?” 
Trần Hữu Nghị hỏi.
“Nhà họ Giác hiện đang thu mua lương thực khắp nơi, nhưng vì thiên tai, việc thu mua  mấy khả quan.”
“Đã điều tra rõ nguyên nhân vụ trộm  đây ở nhà họ Giác ?” 
Trần Hữu Nghị  hỏi.
Sáu  cùng lắc đầu.
“Rất kỳ lạ, ban đầu  tin nhà họ Giác gặp vụ trộm do Thanh Hổ trại gây .  theo điều tra của chúng , dù là dân chúng trong thành   nhà họ Giác, đều   thấy đêm đó  bất kỳ động tĩnh nào.”
“Hơn nữa, chúng   hỏi quanh Thanh Hổ trại, họ khẳng định  đến huyện Bạch Đường trộm bất kỳ nhà nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-130.html.]
“Dù nhà họ Giác ban đầu  trong mục tiêu của họ, nhưng  kịp hành động thì nhà họ Giác   trộm .”
Nghe xong lời báo cáo của các hộ vệ, Trần Hữu Nghị trầm tư một lúc  mới chậm rãi :
"Các ngươi   ngóng  nhà họ Giác  đắc tội với ai  khi mất trộm ?"
Sáu  hộ vệ im lặng   nên trả lời thế nào.
"Trả lời."
"Nghe   khi mất trộm, nhà họ Giác  gây phiền phức cho phu nhân vài , nhưng nhờ  Thẩm đại nhân và Tần chưởng quỹ của tửu lâu Duyệt Lai   can thiệp, nhà họ Giác mới yên ,  đó  xảy  chuyện gì nữa." 
Lãnh Phong  tới đây, đột nhiên nhớ  điều gì, tiếp tục: 
"Phải ,  ngày nhà họ Giác  mất trộm,   phu nhân cùng đại tỷ và lục  của tướng quân  xảy  xung đột với Giác lão gia  phố.”
“Mặc dù nhà họ Giác   gì họ, nhưng đúng  đêm đó nhà họ Giác  trộm."
"Còn gì nữa,  hết một  ." 
Trần Hữu Nghị  chút sốt ruột, nhưng  cố giữ bình tĩnh, nếu   nổi giận từ lâu .
"Nghe  Giác lão gia thuê sát thủ để g.i.ế.c phu nhân, nhưng... nhưng mỗi  sát thủ đều một   trở ."
"Sát thủ đều  g.i.ế.c chỉ bằng một mũi tên. Có thể thấy    thủ  tầm thường, và vũ khí của  cũng   bình thường."
"Nếu chúng   thể sử dụng vũ khí ,  lẽ chúng ..."
"Đủ ." 
Nghe đến đây, trong đầu Trần Hữu Nghị chỉ hiện lên hình ảnh của  phụ nữ trong nhà.
Ngoài nàng ,  thể là ai khác.
Đã  , thì  cần điều tra thêm nữa, nếu  sẽ gây nguy hiểm cho nàng.
"Việc nhà họ Giác mất trộm cứ dừng ở đây, nhớ    với bất kỳ ai.”
“Nhiệm vụ chính bây giờ là tiếp tục giám sát nhà họ Giác, việc lương thực để  lo. Còn phía Nam quan thế nào?"
"Phía Nam quan hiện tại   động tĩnh gì,  lẽ họ đang đợi thời cơ thích hợp,  thêm sắp Tết , chắc phía Nam Chiêu cũng đang chuẩn  đón Tết."
"Dù họ  động  , chúng  cũng  thể lơ là, nhất là trong dịp Tết,  thể họ cũng nghĩ như , nếu họ tấn công khi   lơ là, chúng  sẽ  kịp ứng phó.”
“Hiện nay vương gia  về kinh thành, kinh thành đang loạn lạc, phía Bắc  gặp bão tuyết, phía Nam thì chiến tranh, chúng   thể để xảy  sai sót nào nữa." 
Trần Hữu Nghị  chắc nịch.
"Vâng." 
Sáu  hộ vệ đồng thanh đáp  nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Sau khi họ rời , Trần Hữu Nghị  ánh đèn yếu ớt trong phòng,  rơi  dòng suy nghĩ của .
Nghe xong báo cáo của thuộc hạ,   những sát thủ đó chắc chắn do cô giết, vì ở biên giới   từng thấy vũ khí đó.
Giờ  xác định cô là  xuyên  và đến từ cùng một thế giới với , nhưng  thể xác định cô là quân nhân  sát thủ, hoặc lính đánh thuê?