Nói xong, Bạch Đào Đào  Trần Hữu Nghị, thầm nghĩ, lý do  chắc  tin  chứ?
Trần Hữu Nghị  Bạch Đào Đào, thực  trong lòng   dự tính.
Nếu  đoán  sai, nhất định là cô   Giác lão gia cũng đang thu mua lương thực khắp nơi, nên đây là cô  đang cạnh tranh với .
Không ngờ  khi nhà họ Giác  trộm,  khắp nơi thu mua lương thực, dù gặp đúng mùa thu hoạch nhưng vẫn  mua , mấy tháng qua mới thu mua   tới hai mươi vạn cân.
Hóa  “thủ phạm” chính là cô , lương thực đều  tay cô  .
Vậy nên vụ mất trộm ở nhà họ Giác thật sự  liên quan đến cô .
 cô     chuyện của Giác lão gia cho  , thì  cứ tiếp tục giả vờ   thôi.
Trần Hữu Nghị gật đầu, chọn cách tin tưởng Bạch Đào Đào: 
“Lý do  đủ . Được, nếu nàng  kiếm tiền, thì lương thực  nàng định bán bao nhiêu bạc?”
Bạch Đào Đào: “Đã bán cho quốc gia, thì  sẽ kiếm ít thôi. Lúc đầu từ thương đội  mua với giá ba lượng bạc một ngàn cân, giờ bán cho các  với giá bốn lượng bạc một ngàn cân, coi như kiếm chút tiền công.”
“  tạm thời chỉ  thể cung cấp hai triệu cân,   cũng  giữ  một ít, đến lúc đó chế thành gạo trắng bán lấy giá cao, cũng để hồi vốn.”
Nghe xong giá của Bạch Đào Đào, Trần Hữu Nghị  còn thấy gì  , nếu họ tìm thương đội khác thu mua giá cũng xấp xỉ, còn thu mua từ dân chúng thì tuy rẻ hơn nhưng tốn  ít công sức.
Giờ giải quyết một , tiết kiệm thời gian, công sức và tiền bạc.
“Được. Vì vấn đề lương thực  giải quyết,  bây giờ sẽ  ngoài sắp xếp, cố gắng  khi trời sáng vận chuyển một chuyến.”
Bạch Đào Đào gật đầu.
“Vẫn như  , cứ đến kho của xưởng mà lấy.”
Sau đó Trần Hữu Nghị mặc đồ đen  biến mất trong màn đêm.
Bạch Đào Đào  một đêm ngủ ngon, Trần Hữu Nghị  vì vấn đề lương thực mà   ngoài cả đêm, khi trời sắp sáng mới về.
Hai triệu cân lương thực   là con  nhỏ, một chuyến chắc chắn  thể vận chuyển hết, Trần Hữu Nghị  sắp xếp  chia  vận chuyển.
Vì thế mấy ngày tiếp theo, đêm nào Trần Hữu Nhị cũng  ngoài sắp xếp vận chuyển lương thực, ban ngày về ngủ bù.
 lúc   ngoài ban đêm, cũng thuận tiện cho Bạch Đào Đào  ngoài  việc.
Thế là, nhân lúc , Bạch Đào Đào  bán lương thực,  bán bông.
Tiền bạc chảy  túi cô như nước, kiếm nhiều đến mức cô  tươi như hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-132.html.]
Trần Hữu Nghị cũng vui, vấn đề lương thực  giải quyết, vật liệu sưởi ấm gần đây cũng  mua   ít.
Thực    , nhất định là   bắt đầu lén đưa vật tưra ngoài bán, mà  đó  cũng  là ai.
Dù  mỗi ngày  chỉ cần giả vờ như   gì cả là .
Những chuyện đôi bên cùng  lợi  cần gì  vạch trần? Cứ thế  là  .
Những ngày bận rộn trôi qua  nhanh, chẳng mấy chốc  gần đến Tết.
Giờ còn mười ngày nữa là đến Tết, thịt muối của Bạch Đào Đào    xong, Tần chưởng quỹ ở tửu lâu Duyệt Lai  rằng ngày mai sẽ đến lấy thêm một chuyến hàng, tiện thể mua một ít thịt muối của Bạch Đào Đào để bán  dịp Tết.
Nghĩ đến việc bán thịt muối, Bạch Đào Đào  nhớ đến rừng tre ở cuối thôn, giờ là mùa đông, trong rừng tre chắc chắn  nhiều măng đông.
Măng đông   món ăn  ngon, chắc chắn  thể bán  giá cao.
 điều kiện tiên quyết là rừng tre đó thuộc về thôn dân,   họ đồng ý mới  thể đào măng để bán.
Sau bữa sáng, Bạch Đào Đào  tìm Trần lý trưởng.
Vừa đến nhà lý trưởng, thấy họ đang ăn sáng.
“Lý trưởng thúc, vẫn đang ăn sáng ?” 
Bạch Đào Đào chào hỏi Trần lý trưởng.
Trần Trâu Thị thấy  đến là Bạch Đào Đào, vội hỏi: 
“Nương tử của Hữu Nghị đến  , ăn sáng ,   ăn chút .”
“Con ăn , con đến tìm lý trưởng thúc bàn chút việc.”
“Ngồi xuống sưởi ấm  ,  thế  lạnh lắm.” 
Vợ của Trần Hữu Chu, Trần Vệ Thị đưa cho Bạch Đào Đào một cái ghế.
Bạch Đào Đào  xuống, : 
“Lý trưởng thúc, con  một ý tưởng giúp thôn dân kiếm tiền, nhưng  bàn bạc với    mới .”
Trần lý trưởng    ý tưởng giúp thôn dân kiếm tiền, lập tức : 
“Ý tưởng gì, con   .”
Bạch Đào Đào  vòng vo,  thẳng: 
“Rừng tre ở cuối thôn   thúc  thuộc về thôn chúng   ? Mùa  trong rừng tre sẽ  nhiều măng đông, măng đông  ngon, bây giờ là thời điểm  để ăn măng đông.”