“Vì thế, con nghĩ liệu  thể đào một ít măng đông để bán,  tiền bán  sẽ chia cho thôn dân để họ  thêm thu nhập.”
“Vậy nên con  hỏi ý kiến của    xem  đồng ý . Còn về kênh bán hàng, ngày mai tửu lâu Duyệt Lai sẽ đến lấy hàng, chúng   thể bàn với Tần chưởng quỹ.”
Trần lý trưởng  xong  chút phấn khích, ý tưởng của Bạch Đào Đào  thì chắc chắn   vấn đề.
  kịp mở miệng, Trần Vệ Thị bên cạnh  xong, mặt đầy nghi hoặc hỏi: 
“Nếu đào hết măng, năm  tre sẽ  mọc  nữa ? Hơn nữa thứ đó cứng ngắc như   bán  ? Những năm , mỗi khi đến xuân, cây tre sẽ mọc lên, thôn dân sẽ chặt bớt những cây tre mọc quá dày. Cây tre đó cứng ngắc, để cho bò ăn còn ,  ăn sẽ  cấn răng.”
Bạch Đào Đào nghiêm túc giải thích: 
“Măng là thực vật rễ chùm, nó phát triển nhờ rễ. Đào  nó vẫn tiếp tục mọc măng mới, đến mùa xuân sẽ  mọc lên khỏi mặt đất.”
“Đào một lượng   sẽ  ảnh hưởng đến sự phát triển của nó  mùa xuân. Hơn nữa, đào bớt còn giúp tre phát triển  hơn, tránh tre mọc quá dày, tre sẽ  lớn  và  khỏe mạnh.”
“Điều   hơn là để đến mùa xuân mới chặt bỏ, tránh lãng phí và còn kiếm  tiền.”
“Thêm nữa, thực  măng bóc bỏ lớp ngoài  mềm và ngon, đặc biệt là măng đông. Tẩu  cứng ngắc là vì thu hoạch  đúng thời điểm, măng  thành tre , tức là cái tẩu  là cây tre đó nên cứng là đúng .”
“Nếu thôn dân đồng ý, con sẽ bàn với Tần chưởng quỹ, chắc chắn là bán .”
“ giá cả thì  bàn với Tần chưởng quỹ mới quyết định , nên con  đến đây  hỏi ý kiến của lý trưởng thúc và  . Nếu   vấn đề, ngày mai con sẽ bàn chuyện  với Tần chưởng quỹ.”
Trần lý trưởng vội gật đầu: 
“Ta sẽ gọi thôn dân đến họp, con trực tiếp  với   cũng ,  gì  hiểu thôn dân cũng  thể hỏi thẳng và bàn bạc cùng .”
Bạch Đào Đào nghĩ một lúc  gật đầu đồng ý: 
“Vâng ạ.”
Sau đó, Trần lý trưởng đặt bát đũa xuống, vội vàng  triệu tập thôn dân đến họp.
Nghe  là chuyện  ăn, chẳng mấy chốc thôn dân  tụ tập  cây hòe già.
Thấy thôn dân  tập trung đông đủ, Trần lý trưởng vội : 
“Được ,    đến đủ cả, đừng trò chuyện nữa,  tiên  nương tử của Hữu Nghị  xem thế nào,  gì thắc mắc thì hỏi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-133.html.]
Trần lý trưởng  xong thì  về phía Bạch Đào Đào.
Bạch Đào Đào liền bày đề xuất bán măng đông của  cho   .
Câu hỏi của thôn dân cũng giống như câu hỏi của Trần Vệ Thị lúc nãy, Bạch Đào Đào giải thích  một  nữa.
Nghe xong,  ai  ý kiến phản đối.
“Nương tử của Hữu Nghị    thì  tin nàng, nên  thấy việc  khả thi.”
“Ừ,  cũng thấy khả thi.”
“Thay vì đợi đến mùa xuân chặt bỏ cho phí phạm, thì chi bằng bây giờ đào măng đông lên bán lấy tiền,   lãng phí, mà đến mùa xuân cũng  mất thời gian  rừng chặt tre non.”
“ thế, đúng thế.”
Mọi  đều gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Bạch Đào Đào chờ một lúc, xác nhận  còn ai thắc mắc, liền tiếp tục : 
“Được, nếu     ý kiến, thì ngày mai  sẽ bàn với Tần chưởng quỹ, nếu  thỏa,  sẽ báo cho   chuẩn  cuốc  rừng tre đào măng.”
“Ngoài , để bàn chuyện  ăn thì  chuẩn  một ít măng đông,  nghĩ nên  một món ăn để   nếm thử, họ  ngon thì chúng  mới  lợi thế khi thương lượng giá cả.”
“Đó là lẽ đương nhiên,  gì nương tử của Hữu Nghị cứ quyết định, đào ít măng   chuyện gì lớn.”
“Cứ để Hữu Nghị  đào là , đào bao nhiêu cũng  , chỉ cần đừng đào sạch rừng tre là , ha ha…”
Bạch Đào Đào  đáp: 
“Được, việc  cứ quyết định như . Không còn chuyện gì nữa .”
Sau khi tan họp, Bạch Đào Đào vác cuốc   rừng tre, Trần Hữu Nghị mới về lúc sáng, để   ở nhà nghỉ ngơi, cô tự  đào vài cây măng về cũng .
Cô  giỏi  ruộng, nhưng tìm măng thì  rành.
Huống hồ rừng tre  từng  đào bới, chỉ cần tìm một khe nứt là  thể đào  bảy, tám cây măng đông lớn, nhiều thì hơn chục cây.
Tháng Mười Hai chính là thời điểm thích hợp để ăn măng đông, cũng là lúc  nhất để đào măng đông.
Nếu   vì rừng tre  thuộc về cả thôn, Bạch Đào Đào sợ là  sẽ đào măng đến nghiện mất.