Lý trưởng: "Nếu , ai  tham gia đội bảo vệ thôn thì đến tìm  đăng ký. Đợi nương tử của Hữu Nghị sắp xếp  về sẽ thông báo   tham gia tuyển chọn."
"Được."
"Được."
Thôn dân gật đầu đồng ý.
Lý trưởng: "Không còn việc gì nữa, thì   xếp hàng đến nhận tiền."
Sau khi xác định việc thành lập đội bảo vệ thôn,   bắt đầu nhận tiền.
Những nhà    trong quân doanh, giờ   mấy tháng, cũng nhận  ít lương. 
Cộng thêm vài lượng bạc chia từ tiền bán măng, tổng cộng  ít bạc.
Mọi  ai cũng vui mừng.
Năm nay họ thực sự bội thu.
Nhà nào cũng   ít thu nhập.
Năm  ai cần cưới vợ  thể cưới vợ, ai cần sửa nhà  thể sửa nhà.
Phần của Trần Hữu Nghị,   Bạch Đào Đào  khách sáo, nhận bạc  về nhà tiếp tục  việc.
Vì  nhanh chóng mua  về thành lập đội bảo vệ thôn, hôm  Bạch Đào Đào  lên huyện.
Chiều về cô mang theo sáu thanh niên khỏe mạnh, tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Vì là để bảo vệ an  cho  ,   còn bảo vệ xưởng và khu đất, nên Bạch Đào Đào chọn mua  những  giỏi võ nghệ.
 giá  đắt, năm mươi lượng một , sáu  tốn ba trăm lượng bạc.
 cô thấy  tiền   đáng.
Có họ ở bên cạnh cũng là một sự bảo đảm.
Tên của sáu  cô  nghĩ  đường về.
Không tốn công suy nghĩ lắm, đặt tên là Trương Vân, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hán, Lăng Túc, Lăng Phong.
Mang  về, sắp xếp ở xưởng, tối  họ trông coi, an ninh của xưởng sẽ yên tâm hơn, vì kho bãi đều ở đó.
Chỗ ở  sắp xếp xong, cô giao họ cho lý trưởng, việc đội bảo vệ thôn cũng giao cho họ tổ chức,    năng lực, cô  cần tự  lo  việc.
Giờ  gì còn vị tổng giám đốc nào tự   việc, chỉ cần giao cho  phụ trách là .
Cô chỉ cần ở nhà đếm tiền thôi.
Dạo  Trần Hữu Nghị cũng bận,  khi  hai ba ngày mới về.
Bạch Đào Đào  hỏi  bận việc gì, nhưng khi cần giúp, cô sẽ giúp đỡ mà  do dự.
Bận bịu qua , chớp mắt  cuối năm, hai mươi tám tháng chạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-139.html.]
Những ngày , đội bảo vệ thôn   thành lập, tiếp theo là việc huấn luyện, nhưng  cần Bạch Đào Đào lo lắng.
Ngày hai mươi tám tháng chạp, hôm nay là ngày  việc cuối cùng của xưởng trong năm.
Sáng sớm, Bạch Đào Đào ăn sáng xong liền đến xưởng sớm.
Khi đến xưởng, Đàn mụ mụ  tập hợp tất cả công nhân để họp, thấy Bạch Đào Đào đến,   nhiệt tình chào hỏi.
"Nương tử của Hữu Nghị, ngươi đến  ?"
"Đào Đào, trời lạnh thế ,  ngươi  đến đây?" 
Trần đại tẩu, Trần Lâm Thị   vội vàng mang đến cho Bạch Đào Đào một cái ghế gỗ cao.
Khi họp   đó,  phía  mới  thấy .
Vì đông , cuộc họp  tổ chức ngoài trời,  cần chiếm phòng, dù  cô cũng chỉ  ngắn gọn.
Trần Lâm Thị dìu Bạch Đào Đào  lên, Bạch Đào Đào chậm rãi mở lời: 
"Hôm nay  triệu tập   họp, chủ yếu là để thông báo vài việc."
"Việc thứ nhất, từ năm , mỗi tháng xưởng sẽ cho mỗi   nghỉ  lương hai ngày, vẫn tính tiền công. Thời gian nghỉ  thể do các ngươi tự chọn. Nếu một tháng  nghỉ ngày nào, thì sẽ  bù hai ngày công."
"Thêm nữa, mỗi cuối năm sẽ  7 ngày nghỉ  lương, từ ngày 29 tháng Chạp nghỉ đến ngày mồng 6 tháng Giêng  , 29 đến mồng 5 nghỉ nhưng xưởng vẫn trả lương. Đó là cái gọi là nghỉ phép  lương."
Nghe , thôn dân  chút khó tin.
"Nghỉ mà còn  trả lương ?"
"Hai ngày cũng  ít ,  hơn sáu mươi ăn tiền  chứ?"
" , mỗi tháng chúng   một lượng bạc, hai ngày   hơn sáu mươi văn tiền ."
"Thế là mua  mấy cân thịt , ha ha ha..."
"Tết còn  bảy ngày, bảy ngày chắc  mấy trăm văn  chứ? Thật là  quá,  thể tin nổi, ha ha ha..."
Trần Lâm Thị  : 
"Có gì  tin , năm ngoái    thấy nương tử của Hữu Nghị quyết đoán thế nào ."
" đúng."
"Được ,   im lặng, trời lạnh,   nhanh thôi." 
Bạch Đào Đào lạnh đến run rẩy, vội giơ tay ngăn    chuyện.
Mọi  vui vẻ  sợ lạnh, nhưng cô thì lạnh lắm.
Khi   im lặng, cô tiếp tục : 
"Việc thứ hai, hôm nay  là 28 tháng Chạp, là ngày cuối cùng  việc của xưởng năm nay, buổi sáng    việc chăm chỉ, buổi chiều dọn dẹp xưởng  nghỉ."
"Việc thứ ba, chiều nay  khi dọn xưởng xong, đừng vội về nhà, hãy đến nhà  ăn tiệc tất niên, nhớ  đến, vì  quà tặng,  đến thì  ."