Tối đó, khi đối đầu với sát thủ, Bạch Đào Đào  đưa nỏ và tên cho Trần Hữu Nghị nhưng  lấy . 
Lúc đó chỉ  năm mươi mũi tên trong ống đơn. 
Ra trận, ống tên đôi  hơn ống đơn, vì  thêm năm mươi mũi tên.
Dù tên  thể tái sử dụng, nhưng  chiến trường  thể cứ dùng hết  chạy xuống để nhặt . 
Chuẩn  ba vạn mũi tên chắc cũng đủ để họ phát huy hết khả năng.
Trần Hữu Nghị hiểu tấm lòng của cô,  từ chối. 
Sau khi cô cột xong,  nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Đào Đào. 
Anh  giỏi ăn , đặc biệt là khi xúc động,  chỉ  đáp  bằng một cái ôm và một nụ hôn.
Anh  hai trăm  ngoài sân là do cô chuẩn  riêng cho , vì    từ chối, cũng để cô an tâm.
"Hãy chăm sóc bản  và Uyển Uyển. Đợi  trở về."
Bạch Đào Đào nhẹ nhàng đáp : 
"Được,  sẽ đợi  trở về. Khi  trở về,  sẽ  tất cả món ăn mà  thích."
Trần Hữu Nghị  mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm:
"Nàng đang dùng đồ ăn để chiếm lòng  ? Có câu,  giữ một  đàn ông thì  giữ cái bụng của  , đúng ?"
Bạch Đào Đào: "Ai  giữ  chứ,   thể cùng   trận, ngoài việc nấu ăn thì cũng chẳng  gì khác , nên mới  ."
Trần Hữu Nghị buông cô , ánh mắt chứa đầy tình cảm: 
"Nàng  cần  gì cả, chỉ cần  vợ  thôi."
Bạch Đào Đào đẩy  : 
"Cút cút, cút nhanh lên. Lời ngon ngọt     nữa, dính  hoài,   họ sẽ là thuộc hạ của ,   sợ họ  chê ?"
Trần Hữu Nghị  cô đầy lưu luyến: 
"Vậy   đây."
Bạch Đào Đào gật đầu, vẫy tay:
"Đi ,  cẩn thận,  đợi tin  của ."
Trần Hữu Nghị: "Được,  nàng đợi,  chắc chắn sẽ về. Khi  về, nàng  sinh cho  một  con trai béo mập đấy."
Nói xong, Trần Hữu Nghị hôn sâu Bạch Đào Đào một cái,    lên ngựa,  sợ hôn xong mà  lên ngựa ngay thì sẽ   rời .
"Được , nàng  nhà , bên ngoài lạnh." 
Nói xong, Trần Hữu Nghị dẫn đội ngựa rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-152.html.]
Trần Hữu Nghị rời , Bạch Đào Đào  bóng lưng của  càng  càng xa, cho đến khi  còn thấy nữa mà cô vẫn  yên tại chỗ,   ý định   trong nhà.
Đàn mụ mụ lo cô  lạnh, nên bước tới nhắc nhở: 
“Phu nhân, chúng  vẫn nên  nhà thôi, tướng quân   xa . Đừng để tướng quân  ,    lạnh đến ốm.”
Bởi vì  phận của Trần Hữu Nghị,  thêm bây giờ bọn họ  thẳng thắn với , cho nên   gọi Bạch Đào Đào từ nương tử  đổi thành phu nhân.
Bạch Đào Đào  bóng lưng Trần Hữu Nghị rời   động đậy,  mở miệng : 
“Đàn mụ mụ,    quá tàn nhẫn  ?”
Đàn mụ mụ  , sững  một lúc,  đó hiểu  liền : 
“Sáng nay phu nhân    lý. Hiện tại chiến sự ở biên cương căng thẳng, tướng quân là cánh tay trái  của Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương  về kinh thành, tướng quân tự nhiên  đặt đại cục lên hàng đầu. Bảo vệ  quốc gia,   bao nhiêu năm đều  thể ăn tết ở nhà,   ?”
Bạch Đào Đào thở sâu, : 
“Cũng đúng, là  quá cảm tính . Ở thời hiện đại, chỉ cần  nhiệm vụ thì bất kể là Tết  lễ,  là trong nhà  già ốm đau, mừng thọ, đều luôn đặt đại cục lên , bảo vệ gia quốc là nhiệm vụ hàng đầu. Tự chọn nghề  thì   tinh thần của nghề .”
“Có quốc gia mới  gia đình, chỉ cần bảo vệ  quốc gia, ngày nào cũng  thể ăn Tết ăn lễ.”
“Đi thôi, về nhà đón năm mới thôi.”
Nói xong, Bạch Đào Đào xoay    trong nhà.
Đàn mụ mụ theo sát phía .
Trong phòng chính đốt than,  than  đặt một cái bàn,  bàn đặt một bộ bài.
Vốn bọn họ dự định chơi mạt chược đêm ba mươi, nhưng bây giờ Trần Hữu Nghị lên tiền tuyến, thiếu một , nên họ đành chơi đấu địa chủ.
Trần Uyển, đang ngủ say  giường đong đưa bên cạnh.
“Chơi bao nhiêu đây?” 
Bạch Đào Đào vội gạt chuyện Trần Hữu Nghị rời  sang một bên,   hai vị mụ mụ hỏi.
Cận mụ mụ nghĩ một lát  : 
“Chơi hai văn tiền thôi, chơi lớn quá thì  khác gì đánh bạc, hai văn tiền lấy may là  .”
Bạch Đào Đào  Đàn mụ mụ, Đàn mụ mụ đáp: 
“Ta thấy hai văn tiền là .”
“Được,  chơi hai văn tiền. Tiền vốn  chuẩn  xong ?” 
Bạch Đào Đào     bàn.
Đàn mụ mụ đưa cho Bạch Đào Đào một trăm đồng tiền  chuẩn  sẵn: 
“Đây là tiền vốn của phu nhân. Của chúng   chuẩn  xong .”