“Năm   , còn năm tới, nếu ba năm vẫn  , thì chỉ chứng tỏ   hợp  quan, về nhà  ruộng, đỡ phí tiền của cha nương.” 
Nói xong, Trần Hữu Sinh lễ phép cúi đầu cảm ơn Bạch Đào Đào.
Làm Bạch Đào Đào ngại ngùng.
Sau bữa tối, về nhà, Trần Hữu Sinh mượn cớ hỏi Trần Đức Phúc lấy tiền.
Nghe Trần Hữu Sinh , Trần Đức Phúc  lập tức đưa tiền, mà sáng hôm ,  khi Bạch Đào Đào về nhà  đẻ, ông đến tìm cô.
“Hữu Sinh  năm  trường học  thể tổ chức  học ở phủ thành, chuyện  nó   với con ?”
“Có chuyện gì  ạ? Tiền  đủ ? Đàn mụ mụ…” 
Bạch Đào Đào   định gọi Đàn mụ mụ lấy tiền, nhưng Trần Đức Phúc vội ngắt lời: 
“Không cần,  chỉ đến hỏi thôi,   cả.”
Nói xong, Trần Đức Phúc  về.
Nhìn theo bóng lưng  già nua của Trần Hữu Nghị, Bạch Đào Đào thở dài : 
“Đại bá suốt đời , cũng là mệnh lo toan. Không    Hữu Sinh    đúng  nữa.”
Cận mụ mụ đang giúp thu dọn đồ lên xe ngựa đáp lời: 
“Vẫn là do lòng quá mềm. Đại lão gia lòng mềm quá, chúng   thể mềm lòng. Bên nhị phòng   thể  gì? Mềm lòng sẽ chẳng  kết quả .”
Bạch Đào Đào: “Dù   nữa, họ cuối cùng vẫn là   ruột thịt mà.”
Đàn mụ mụ: “Nói đến   với bên đó thật  đáng. Không  là chúng  quá nhẫn tâm, chủ yếu là dù phu nhân  đại lão gia bên đó  ít  chịu thiệt thòi từ nhị phòng.”
“Nếu ,  chúng   đối xử tàn nhẫn với  khác như ?”
Bạch Đào Đào: “Chịu thiệt thòi thì  sợ, chỉ sợ  già    để  tiếc nuối.”
“Đặc biệt là bên nhị phòng hiện nay tình cảnh như thế,   nếu  chuyện gì xảy , sẽ tiếc nuối  lúc   thể giúp một tay mà  giúp.”
“Tính tình đại bá từ  đến giờ chỉ nghĩ đến  khác. Có một hai lạng bạc hận  thể giúp đỡ  khác hai lạng bạc.”
Cận mụ mụ: “Nếu như phu nhân  , thì đại lão gia bên đó chắc chắn sẽ tìm cách vay tiền cho bên , chỉ là ít  nhiều mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-158.html.]
“Phu nhân  cần lo lắng, đúng lúc   cũng xem thử đại lão gia sẽ  thế nào,  khi chịu thiệt thòi liệu  tỉnh ngộ , nếu  nhị phòng bên đó cứ bám lấy họ cũng   cách.”
“Năm mươi lạng nếu  thể khiến đại lão gia hiểu , thì thiệt thòi  cũng   uổng phí.”
Bạch Đào Đào  hai vị mụ mụ khuyên nhủ, liền  : 
“Chỉ  các ngươi là  an ủi , khuyên nhủ . Các ngươi   thật  lý.”
“Nếu vì năm mươi lạng  mà đại bá  thể   tỉnh ngộ cũng đáng, nếu    chúng  giúp đỡ họ lên, ngược  còn biến thành  áo cưới cho  .”
Hiện tại   chút tiền  mở miệng đòi năm mươi lạng,    chẳng  đòi trăm lạng trăm lạng . 
Tiền  tất cả đều đem cho nhị phòng hoang phí mất.
Cận mụ mụ: “Được , đồ đạc  thu dọn xong, chúng  xuất phát thôi.”
Lên xe ngựa, Bạch Đào Đào mang theo Uyển Uyển trở về nhà  đẻ chúc tết.
Về nhà  đẻ chúc tết cũng là một việc vất vả, họ hàng đồng tộc cũng   thăm hỏi.
May mà  Cận mụ mụ  cùng, nếu  Bạch Đào Đào ôm Uyển Uyển  cả buổi sáng e rằng eo và tay đều mệt mỏi.
Ngày mùng ba  cần  ngoài chúc tết, đúng lúc ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể dạy Trần Lâm Thị  mấy món sở trường, đợi tẩu  học xong,   xem  cần dạy tẩu  ốc xào  .
Ngày mùng bốn ở nhà chiêu đãi  , còn  Thẩm đại nhân.
Vì Bạch Đào Đào hiện là phu nhân tướng quân, nên đương nhiên là Thẩm đại nhân đến chúc tết cô.
Đợi qua ngày mùng năm, đến mùng sáu thì xưởng bắt đầu  việc.
Tiện thể cũng bắt đầu nhiệm vụ tuyển công nhân.
Lúc  tuyển công nhân  như hiện tại, chỉ cần tiền công  định, cơ bản  đến một ngày là tuyển đủ nhân lực.
Hơn nữa nhà  đẻ Bạch Đào Đào cũng quen  nhiều , chỉ cần nhân phẩm   vấn đề, là  thể đến  việc.
Ngày mùng tám xưởng đậu hũ bắt đầu đào tạo công nhân  đậu hũ, sản xuất các loại sản phẩm từ đậu.
Mọi  đều   đậu hũ thế nào cũng  lỗ, nước  thể  váng đậu, loãng thì là tào phớ,  khô  loãng là đậu hũ, khô là đậu khô, mốc là đậu hũ mốc, thối là đậu hũ thối.
Dĩ nhiên, Bạch Đào Đào  mở xưởng đậu hũ, thì đương nhiên là  sắp xếp  thứ, chỉ  điều  đậu hũ là một kỹ thuật, đào tạo cũng cần chút thời gian.