Bạch Đào Đào vùi mặt  chậu nước, nhưng càng cố  nghĩ, hình ảnh và giọng  của Trần Hữu Nghị càng tràn ngập trong đầu.
“Phu nhân, nàng  nhớ  ?”
“Phu nhân,  cũng nhớ nàng.”
“Phu nhân.”
“Phu nhân.”
Bạch Đào Đào cảm thấy  thực sự điên , điên , điên ...
Cuối cùng  chịu nổi bản  điên loạn, cô đành  ép buộc nữa.
Đã nghĩ , thì cứ nghĩ , nghĩ thật kỹ, nghĩ thật rõ ràng, để khi chuyện thật sự xảy ,  lẽ cô sẽ  còn căng thẳng nữa.
Kết quả là quyết định như , nghĩ ngợi một hồi, lòng cô dần dần thư thái,   từ từ chìm  giấc ngủ.
Tuy nhiên,  , trong giấc mộng của cô  còn tiếng , bóng dáng của  nữa.
Cuối cùng cô  một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm thức dậy, Hữu Sinh cùng bạn  ăn sáng xong và  thư viện.
Bạch Đào Đào ăn sáng cũng nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn   tới tửu lâu.
Dù  cũng  đến,  thể  tới thăm Tần chưởng quỹ một chút.
Nhân lúc sáng sớm, Tần chưởng quỹ  bận rộn lắm, nếu chờ đến buổi trưa thì Tần chưởng quỹ sẽ   thời gian  chuyện khách sáo với cô.
Vì Lăng Túc, Lăng Phong   giao nhiệm vụ khác,   việc điều khiển xe ngựa  giao cho xa phu của phủ.
Xa phu điều khiển xe ngựa trực tiếp đến Tửu lâu Duyệt Lai.
Bạch Đào Đào  rời , phủ liền  một đoàn khách  mời mà đến.
“Phiền ngươi báo với tướng quân phu nhân, bản quan là huyện lệnh Lư Giang Lữ Toàn Trung,  tin tướng quân phu nhân đến Lâm Giang nên đặc biệt tới thăm.”
“Thư mỗ là thư lão gia của nhà họ Thư, Thư Chính Diệu, cũng là tỷ phu của tri phủ đại nhân, đặc biệt tới bái kiến tướng quân phu nhân.”
“Tại hạ là Từ lão gia của nhà họ Từ, Từ Minh Kỷ, đặc biệt tới thăm tướng quân phu nhân.”
Nói xong ba  đích  đưa bái  cho  gác cổng.
Kết quả  gác cổng  nhận bái , mà lễ phép trả lời: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-211.html.]
“Các vị thứ , phu nhân nhà    ngoài  việc. Phu nhân căn dặn, chuyến   chỉ để xử lý một  việc,    quấy rầy. Phiền các vị hãy về .”
Không ngờ đích  mang bái  đến mà  từ chối, sắc mặt của mấy vị lão gia lập tức trở nên khó coi.
Lữ huyện lệnh nghĩ một lát  mỉm  hỏi: 
“Sáng sớm thế , tướng quân phu nhân   ngoài  ? Vậy phu nhân   khi nào sẽ về ?”
Người gác cổng trả lời: 
“Xin , những lời     truyền đạt  rõ ràng,    phu nhân nhà chúng chỉ tới để xử lý một  việc  về huyện Bạch Đường, phu nhân    bất kỳ ai quấy rầy, nên các vị vẫn nên về .”
Lần   gác cổng  xong  đợi bọn họ mở miệng, mà đóng cửa phủ thật chặt.
Nếu   phu nhân căn dặn từ sớm, thì    đối xử tử tế với những   .
Việc xảy  hôm qua cả phủ  rõ, phu nhân dặn  khi việc  kết thúc, ai cũng  gặp.
Nhìn cánh cửa phủ đóng chặt, ba   cửa ngây  một lúc.
Trong lòng  nổi giận, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
“Chuyện …” 
Bị từ chối ngoài cửa, Từ Minh Kỷ     thế nào.
Ba nhà bọn họ, một là huyện lệnh Lư Giang, một là  rể của tri phủ đại nhân, chỉ     quan hệ gì, ngoài việc nhà buôn bán kiếm  chút tiền, nếu  về quan hệ, họ là thiệt thòi nhất.
Hơn nữa bây giờ con trai họ đắc tội với em trai của Bình Định Tướng Quân, nếu họ thông đồng với , đổ hết tội lên con trai , thì  sẽ...
Không ,  nhất định  tìm cách gặp tướng quân phu nhân .
“Thôi , tướng quân phu nhân  rõ ràng   là  đơn giản, trực tiếp từ chối chúng  ngay ngoài cửa. Việc   lẽ  thể dễ dàng bỏ qua.” 
Thư Chính Diệu   thu  bái , hai tay vắt  lưng,   định  đến phủ nha một chuyến.
Lữ Toàn Trung: “Chuyện hôm qua, chắc chắn nàng   quyết tâm , chúng   nhanh chóng hành động mới .”
Thư Chính Diệu: “Sợ gì, chỉ cần nàng   tìm  chứng cứ gì, chỉ cần  ai dâng trạng cáo buộc con , thì chuyện hôm qua nhiều nhất chỉ là đánh vài roi thôi.”
“Hơn nữa, đến ngày hai mươi tháng ba, giam con  nửa tháng chẳng lẽ  đủ để giải tỏa cơn giận của nàng  ?”
Lữ Toàn Trung  xong cảm thấy   lý, gật đầu  : 
“Bản quan định  tìm Dư đại nhân một chuyến. Thư lão gia   cùng  ? Cùng qua đó uống   chuyện một lát?”
Thư Chính Diệu: “Ta đang định  gặp  em vợ, tiện thể thăm nhạc mẫu,   vì chuyện hôm qua, nhạc mẫu  tức giận đến ngã bệnh,   qua xem .”