Thật , tam ca của nguyên  là   trai nhất trong ba  em.
Nay  khi  lính về,  thêm  phận, khí chất cũng  đổi rõ rệt.
Thấy Bạch Đào Đào, vì   tiểu    đổi, tam ca vẫn như xưa, dang tay ôm lấy tiểu  một cái ôm lớn.
Trước đây, Bạch Đào Đào thường  nũng như , nên   đều  quen.
Với Bạch Đào Đào, là  hiện đại, cô càng  thấy  gì lạ.
“Tam ca, một năm  gặp,  ngày càng oai phong, mạnh mẽ.”
“Đại ca, nửa năm  gặp,  cũng  đổi  ít, ngày càng  tuấn.”
Bạch Đồng  : 
“Tiểu ,  cũng  đổi nhiều, ngày càng xinh , cùng với  phu càng ngày càng xứng đôi,  bên  thật khiến  khác  ghen tị.”
Bạch Đào Đào  , giả vờ  hài lòng: 
“Cái gì mà càng ngày càng xứng đôi? Ý  là  đây  xứng ?”
Bạch Đồng  tiểu  trách,  nhịn   ha ha: 
“Ha ha ha... Tam ca  sai , tam ca xin . Tiểu  nhà chúng  và  phu luôn là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp,  xứng đôi.”
Bạch Đào Đào: “Lần  đại ca, tam ca cùng về với Hữu Nghị ?”
Bạch Thiên: “ . Nhìn  phu là  chẳng  gì với  . Giờ  và tam  đều là thuộc hạ của tướng quân nhà .”
“Lần  tướng quân về,  đặc biệt mang chúng  theo,   về thăm nhà. Thấy nhà cửa  thứ đều , chúng  cũng yên tâm, tất cả nhờ tiểu  giúp đỡ, chúng  thấy hổ thẹn.”
Bạch Đào Đào: “Đại ca,     gì,  một nhà giúp đỡ  là chuyện đương nhiên.”
“   các   việc  trướng Hữu Nghị từ lâu,    các  đều là những  dẫn binh, thiên phu trưởng  đúng ? Chỉ là các  về mà    với .”
Bạch Đồng: “Giờ chúng    thiên phu trưởng nữa, giờ chúng  là cánh tay của  phu .”
“Ta là cánh tay  của  phu, đại ca là cánh tay trái, thực sự là cánh tay trái . Xem   phu  tạo bất ngờ cho .”
Nghe , Bạch Đào Đào  Trần Hữu Nghị.
Trần Hữu Nghị ngượng ngùng : 
“Ta nghĩ để đại ca, tam ca  với nàng, nếu   sẽ như là   nhận công lao. Còn về việc họ về,  thực sự  tạo bất ngờ cho nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-219.html.]
Bạch Đào Đào: “Sao   đưa  về sớm hơn.”
Trần Hữu Nghị: “Sáng nay nàng bận việc mà, nên  ăn trưa xong   đưa nàng về ngay.”
Hứa Đại Nha  : 
“Muội phu,  của  đó, nếu   sớm cho tiểu , thì công việc   cũng  thể gác ,   và hai ca ca  lâu  gặp, nay họ về,   nên cùng ăn một bữa .”
Trần Hữu Nghị: “Còn nhiều cơ hội mà. Lần   Lâm Giang, đại ca, tam ca sẽ cùng , lúc đó chẳng lẽ   cơ hội ăn cùng  ?”
Bạch Đào Đào thấy lời của Trần Hữu Nghị khiến hai chị dâu  chút  vui, liền  : 
“Vậy  ,  đưa đại ca, tam ca  việc,  đưa đại tẩu, tam tẩu  dạo phố ở phủ thành,    lo đến đó   ai  dạo cùng,   việc,  ở nhà buồn chán.”
Nghe , Hứa Đại Nha  , nhưng nghĩ đến nhà còn nhiều việc bận, liền từ chối: 
“Đi phủ thành   theo  gì, đại ca là   việc. Còn nhà nhiều việc quá  ai .”
Chu Tiểu Mỹ thấy đại tẩu từ chối, nàng  càng ngại : 
“Không ,   gặp  nhiều, họ  việc, chúng   nên theo  gì.”
Vừa lúc Bạch Chu Thị  thấy hai nàng dâu , liền vội vàng : 
“Đi,  , ai   ,  chỉ hai con, cả nhà đều .”
Con trai lớn và con trai nhỏ cả  lâu mới về,  phủ thành  việc cũng  xa, để chúng và con dâu ở cùng  lâu hơn, Bạch Chu Thị đương nhiên là ưu tiên con cái.
Bà cũng  theo  phủ thành dạo chơi.
Để   con cái càng thành đạt, bà   là một bà già  từng  xa,     lên kinh thành, cũng    chê.
Nay  bắt đầu học hỏi,  thể  mất mặt con cái.
Bạch Đại Sơn : 
“Phải đấy, giờ các nhi tử, nữ tế đều thành đạt, nữ tế còn mua nhà lớn ở phủ thành, chúng    xem nhà lớn thế nào, tiện thể dạo chơi, về còn  chuyện để khoe.”
Hứa Đại Nha lo lắng: 
“Cha, nương, còn quán mì thì ?”
Bạch Chu Thị: “Tiền kiếm  hết . Từ năm ngoái đến giờ, nhà   nghỉ ngơi, nhân dịp , cả nhà  dạo phủ thành, quán mì nghỉ vài ngày cũng  .”
Giờ bà  tiền, con trai thành đạt nên  đổi  nhiều.
Chu Tiểu Mỹ: “Bạch Đồng họ là   việc, cả nhà chúng  theo,   sẽ   .”