Bạch Đào Đào: " thật. Khi nào đến lúc,  cứ bàn bạc với bên . Dù  chúng  đều   là   dã tâm với quyền lực. Đều thích cuộc sống tự do tự tại ở quê nhà hơn. Ở một  nơi, sống lâu dễ sinh trầm cảm."
Trần Hữu Nghị gật đầu đồng tình: 
" . Bây giờ   địa vị cao hơn, ở kinh thành  đường  gặp quan , ai cấp bậc thấp hơn  thì  hành lễ với , ai cấp bậc cao hơn thì   hành lễ với họ.”
“Đôi khi gặp vài quan chức  cấp bậc khác , hành lễ qua  cũng mất cả nửa ngày."
"Như thế , nếu gặp chuyện gấp, hành lễ sẽ  chậm trễ,  hành lễ   cho là vô lễ. Thực sự mà ,  cũng  thích về kinh thành, như nàng , ở đó lâu dễ  trầm cảm."
Bạch Đào Đào  Trần Hữu Nghị than thở về cuộc sống ở kinh thành, thì  nhịn  : 
"Điều  là bình thường ở thời cổ đại. Ở hiện đại cũng  mà."
Trần Hữu Nghị: " ở hiện đại  cần chào hỏi   quen. Ở đây, ở kinh thành, đầu đều đội mũ để phân biệt, trừ khi mặc thường phục  ngoài, thì  cần quan tâm đến  phận, cũng  cần hành lễ."
Bạch Đào Đào: "Vậy thì  nhanh chóng thăng quan tiến chức . Nếu một ngày nào đó   cùng  về kinh thành,  phân biệt  rõ cấp bậc quan , chỉ  thể dựa   để giữ thể diện, nếu  nhỡ  hành lễ đúng, đầu   giữ nổi mất."
Nghĩ đến đó, Bạch Đào Đào cảm thấy  gáy lạnh toát.
Trần Hữu Nghị: "Thực , nếu   vì phân biệt cấp bậc,  kinh thành  ăn vẫn  .”
“Ở đó   giàu, như món ăn nàng  ngon thế , chắc chắn kinh doanh  phát đạt. Điều  còn hơn mở bao nhiêu xưởng chế biến."
Bạch Đào Đào: "Thôi bỏ , dù    đại tướng quân,  cũng   đem đầu  đặt ở đó để kiếm tiền.”
“Quan nhiều chuyện nhiều, chỉ cần sơ sẩy là mất đầu. Ngược , ở quê nhà thoải mái hơn,   gì thì ."
"Không  lúc nào cũng  nịnh nọt các phu nhân quan . Ta và  đều xuất  nông thôn, dù  thành đại tướng quân, tướng quân phu nhân, những kẻ coi thường chúng  vẫn sẽ coi thường. Vậy thì tại   chen  cái vòng đó?"
Trần Hữu Nghị  đồng ý, gật đầu: 
" thế, hơn nữa tiền của những quan chức đó  dễ kiếm. Nhà hàng ở kinh thành vì là sản nghiệp của hoàng thượng nên họ  dám nợ lâu, còn các quán ăn nhỏ hơn, họ thường ký sổ vài tháng  trả, một đống nợ khó đòi cũng đau đầu."
Bạch Đào Đào  ,  lường , bèn : 
"Phải , đôi khi nơi phồn hoa  chân thiên tử  chắc kinh doanh dễ hơn chỗ khác.”
“Dù tiền đó dễ kiếm, nhưng  lấy  thì cũng vô ích. Chàng nghĩ xem, đường đường là đại tướng quân, chẳng lẽ cầm đao  từng nhà đòi nợ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-247.html.]
"Vả ,    xem nhiều phim cung đấu, chuyện hậu viện  kém gì chuyện triều đình. Ta  thích đấu đá với họ,  thích cuộc sống tự do tự tại hơn.”
“Vậy nên,  thà kiếm ít tiền hơn, nhưng   điều  thích,    điều  ghét. Kiếm tiền là để  và gia đình vui vẻ, nếu  chịu đựng để kiếm tiền thì thật ngu ngốc."
"Tuy nhiên, thỉnh thoảng qua đó chơi thì . Giống như ở hiện đại,  nơi áp lực sống lớn nhưng  mua sắm thì vẫn vui."
Trần Hữu Nghị : 
"Được, chúng  quyết định thế. Khi  xử lý xong chuyện biên cương,  sẽ xin hoàng thượng cho lui về hậu phương, biên cương  chiến sự  sẽ  mặt,  thì thỉnh thoảng đến xem.”
“Kinh thành  việc cần  sẽ đến, tiện dẫn nàng  dạo. Bình thường   gì, chúng  ở quê nhà sống ngày tháng bình yên."
Nói xong, thấy Bạch Đào Đào ngáp liên tục, Trần Hữu Nghị dắt cô về phòng chính.
"Hôm nay tổ chức tiệc tân gia, chắc nàng mệt , chúng  về nghỉ ngơi , chuyện khác để ."
Bạch Đào Đào gật đầu: "Ừm." 
Rồi để Trần Hữu Nghị dắt về phòng.
Bạch Đào Đào nghĩ rằng về phòng , Trần Hữu Nghị sẽ   cô mệt thêm một trận. 
 bất ngờ là, tối nay  chỉ  một   dừng.
"Tối nay thế là đủ , ban ngày nàng mệt , ngủ sớm , ngủ ngon." 
Trần Hữu Nghị nhẹ nhàng hôn chúc ngủ ngon,  ôm Bạch Đào Đào ngủ.
Bạch Đào Đào  mệt lắm , trong vòng tay của Trần Hữu Nghị, cô ngủ  ngon và an lành.
Sáng sớm,  khi ăn sáng, Trần Hữu Nghị  thăm ruộng lúa xem tình hình cua đồng mà  mang về.
Nếu nuôi ,   họ  thể tự do thưởng thức cua.
Nghĩ về tương lai, Trần Hữu Nghị càng thấy phấn khởi.
"Lần  về  định ở bao lâu?" 
Bạch Đào Đào hỏi khi cùng  dạo  cánh đồng lúa.