Tầm  rộng mở, tâm trạng như  hơn, gió nhẹ thổi  mặt, Trần Hữu Sinh  kìm  nhắm mắt, cảm giác  khiến  thấy thư thái vô cùng.
“Thế nào? Cảm giác     thoải mái, khiến    thư giãn  ?” 
Bạch Đào Đào lấy từ   một đĩa dưa hấu, một đĩa đậu phộng,  đặt lên bàn đá trong đình nghỉ  đỉnh đồi, còn  một ấm  sữa mát lạnh.
“Lại đây uống chút  sữa, ăn miếng dưa hấu,  ăn  ngắm cảnh, tâm trạng sẽ càng thoải mái hơn.” 
Bạch Đào Đào  hiệu cho Trần Hữu Sinh lấy dưa hấu và uống  sữa.
Trần Hữu Sinh  lời cầm lên tách  sữa, một cốc  sữa mát lạnh uống , khiến  cảm thấy sảng khoái hơn.
“Ta  cho ngươi , nếu  thứ thuận lợi, sang năm chè  núi  sẽ  thể thu hoạch, đến lúc đó cả núi sẽ là một màu xanh ngắt,  .” 
Bạch Đào Đào cũng cầm một cốc  sữa mát lạnh,  bên đình nghỉ ngắm  rừng chè của nhà .
Chè  trồng  tết đều là những cây chè ba năm tuổi, vì  năm  đương nhiên sẽ  chè để thu hoạch. 
Hiện tại phòng   núi chè của cô  xây dựng gần xong, chỉ thiếu chè thôi.
Ban đầu, cô định đặt phòng  ở bên xưởng, nhưng diện tích đất mua ban đầu chỉ hơn mười mẫu, bây giờ xưởng đậu phộng  chiếm 20 gian lò , thêm xưởng đậu phụ chiếm một nửa diện tích.
Xưởng tạm thời luôn  sản phẩm đang sản xuất.
Ban đầu là các sản phẩm củ cải và rau dại,  đó là các sản phẩm ớt.
Thêm một thời gian nữa sẽ  sản phẩm nước sốt gạch cua cần sản xuất, đến mùa đông   thể sản xuất các sản phẩm khác.
Vì , chỉ riêng ba khu vực   chiếm hết diện tích hơn mười mẫu của xưởng, nếu còn đất thì cô còn  mở rộng xưởng đậu phụ.
Do đó, cuối cùng cô đành  đặt phòng  ở đồi chè.
Dù  cũng  xa mấy.
Nửa cuối năm cô còn một nhiệm vụ khó khăn là tuyển công nhân và đào tạo họ cách  chè.
May mà  thể mua ,  cần tự  hết  việc.
Đến lúc đó chỉ cần mua vài thợ  chè về, công nhân sẽ do họ đào tạo.
 lúc đó, cây chè cũng  thể hái một  lá để luyện tập.
Trần Hữu Sinh : 
“Bây giờ cũng  một màu xanh ngắt,  càng lâu càng thích, tâm trạng căng thẳng  thả lỏng ngay lập tức, thật thoải mái.”
Bạch Đào Đào: “Vì ,  khi khai hoang núi chè ,   để trống chỗ , xây một cái đình nghỉ,  đây  thể  thấy  cảnh  núi, cảnh  của núi chè đều trong tầm mắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-251.html.]
“Thứ hai, nếu cảm thấy mệt mỏi,  trong đình  hóng gió, uống , thư giãn, tâm trạng sẽ  chữa lành ngay.”
“Thôi,  một  ở đây thư giãn một lát, chút nữa nhớ xuống ăn cơm. Ta  xuống núi  việc.”
Bạch Đào Đào  xong   chuẩn  .
Trần Hữu Sinh  bóng lưng Bạch Đào Đào, : 
“Tam tẩu, cảm ơn tẩu.”
Bạch Đào Đào: “Người nhà   hai lời, tâm trạng  còn quan trọng hơn  thứ. Chút nữa đợi   ,   thể thử hét to vài tiếng,  thể sẽ giúp  thư giãn hơn.”
Nói xong, Bạch Đào Đào   đầu  mà  xuống núi.
Bạch Đào Đào  tham gia kỳ thi đại học,  cảm giác  như thế nào.
Cô cũng  bây giờ Trần Hữu Sinh cần gì.
Vì  hôm qua  về, cô  kéo    đồng  việc, chỉ khi mệt mỏi mới   thời gian suy nghĩ lung tung.
Hôm nay dẫn   đến đây cũng là một cách thư giãn.
Sau khi Bạch Đào Đào   lâu, Trần Hữu Sinh  quanh  thấy ai, liền  theo lời Bạch Đào Đào, hét lớn xuống núi.
“A...”
Hét xong, Trần Hữu Sinh cảm thấy cách  thật sự  .
Vì    tiếp tục hét lớn.
“A... a a a...”
Đang  tới lưng chừng núi, Bạch Đào Đào  thấy, chỉ mỉm  khổ.
Con nhà nghèo   con đường khoa cử  chỉ khó khăn, mà còn khó khăn gấp bội.
Dù là tinh thần  tiền bạc đều là một áp lực lớn.
Đã bỏ  nhiều năm như , giờ cuối cùng cũng  lên sân khấu,  thể tiếp tục học   dù   vẫn còn cơ hội, nhưng nếu   thất bại, cũng sẽ là một cú sốc lớn đối với đứa trẻ.
  thể vì sợ thất bại mà  dám bước  thử một .
Đối với Trần Hữu Sinh mà ,     thực sự khá áp lực.
Cậu  bắt đầu học chữ từ năm 8 tuổi, 12 tuổi  đỗ đồng sinh, Tết năm ngoái khi họ  về kỳ thi viện,   mới 13 tuổi, nhưng đứa trẻ  sinh  tháng tư, qua tháng tư    là đứa trẻ 14 tuổi .