“Có thể cái ngươi thấy   nốt ruồi, mà là vết thương đang lành?”
Trần Tiểu Hoa  tin.
“Sao  thể, khi đó  hỏi ngươi là gì, ngươi  là nốt ruồi.”
Bạch Đào Đào: “Vị trí đó  thương, nếu   là vết thương, ngươi sẽ hỏi   thương,  giải thích   thương ở đó, ngươi  . Nên   là nốt ruồi.”
Nói xong, Bạch Đào Đào mặc  áo  chỉnh.
“Đi thôi,   đang đợi. Kịch  xong, phần  nhất giờ mới bắt đầu.” 
Bạch Đào Đào  xong dẫn    ngoài.
Người bên ngoài thấy   , vô cùng tò mò.
Chưa kịp , Trần Lưu Thị  lên tiếng.
“Sao ?  ? Ta  mà, ả nữ nhân   tử tế,   cửa  lén lút với nam nhân khác.”
“Hữu Nghị nhà   mất, ả cầm tiền trợ cấp của   về nhà, ở ngoài mấy đêm mới về. Chắc  chỉ  Triệu Đại Hán, mà còn nhiều  khác.”
“Nương,  .” 
Trần Tiểu Hoa kéo áo Trần Lưu Thị,  nhỏ.
Trần Lưu Thị  hiểu, hỏi to.
“Cái gì  ?”
Trần Tiểu Hoa lo lắng giậm chân.
“Không ,  ,  .”
Trần Tiểu Hoa lo lắng   rõ, Trần Đinh Thị   chịu , hỏi Triệu Đại Hán.
“Triệu Đại Hán, ngươi  nương tử Hữu Nghị  nốt ruồi nhỏ bằng móng tay ở lưng, chắc chắn ? Ngươi thật sự thấy tận mắt ?”
Triệu Đại Hán gật đầu chắc chắn.
“Chắc chắn, tận mắt thấy,   thể là giả? Giả  thật     ngay. Mấy hôm  chúng  còn bên , nốt ruồi vẫn còn.”
La đại nương hỏi: “Ngươi chịu trách nhiệm lời   chứ?”
Triệu Đại Hán: “Chắc chắn chịu trách nhiệm, sự việc  giấu  nữa, nếu nàng  đồng ý,  sẵn sàng cưới nàng.”
Nghĩ đến việc Bạch Đào Đào là của , Triệu Đại Hán hưng phấn, tay run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-43.html.]
 lời tiếp theo của các hương  như sét đánh ngang tai Triệu Đại Hán và nhà họ Trần.
“   chúng  xem kỹ,  chỉ ở hông mà cả lưng nương tử Hữu Nghị   nốt ruồi nhỏ nào!”
“, nếu một  , các ngươi nghĩ là giả, nhưng nhiều  thấy thì  thể. Không  nốt ruồi, thậm chí   cả vết đen.”
“Nếu  tin, hỏi Trần Tiểu Hoa, nàng  cũng thấy.”
“Trần Lưu Thị,  ngờ bà  ác đến , quá ác độc.”
“Không chỉ ác, còn là bà già tim đen. Đầu độc hại đứa trẻ  sinh, ngã đổ  cho nương tử Hữu Nghị  đành, giờ  thuê  vu khống, thậm chí bôi nhọ con trai , tim bà còn đen hơn cả nước cống.”
“Phì, bà thế  ông trời nên sớm thu bà, đỡ gây rắc rối cho nương tử Hữu Nghị.”
Trần Lưu Thị  để tâm lời mắng của các hương , chỉ lo lắng tại   thấy nốt ruồi.
“Sao  thấy? Sao  thấy? Không  ngươi  ả  nốt ruồi ở lưng ? Ngươi lừa ?”
“Nương,  , con  lừa nương, giờ con mới  nàng   nốt ruồi, khi đó là vết thương. Con  lừa nương, nương  tin con.”
"Biến ,    đứa con gái nào ăn cây táo, rào cây sung như ngươi!" 
Trần Lưu Thị tức đỏ cả mắt.
Thẩm Chính vốn chỉ  xem kịch bên cạnh, lúc  bỗng quát.
"Hôm nay, bổn quan  quan tâm các ngươi cụ thể xảy  chuyện gì, nhưng  một điều, Trần Đức Nghĩa, ngươi dám lừa gạt bổn quan, ngươi   tội ?"
Trần Đức Nghĩa  Thẩm Chính quát lớn, sợ đến mức quỳ xuống ngay lập tức.
"Thảo dân  tội, thảo dân   ý  lừa gạt huyện lệnh đại nhân. Thật sự là bất đắc dĩ mà thôi, chúng ... chúng    huyện lệnh đại nhân  lừa."
Thẩm Chính   thì càng mơ hồ.
"Vậy ngươi  xem ai lừa bổn quan? Lừa bổn quan chuyện gì?"
"Không  huyện lệnh đại nhân  Trần Bạch Thị lừa..." 
Mắt thấy Trần Đức Nghĩa sắp   việc họ nghi ngờ huyện lệnh đại nhân và Bạch Đào Đào, Trần Lưu Thị nhanh chóng chen .
"Hữu Nhị nhà chúng   c.h.ế.t  chiến trường, chúng    huyện lệnh đại nhân vì Hữu Nhị nhà của chúng  mà đối đãi đặc biệt với Trần Bạch Thị, nên chỉ  huyện lệnh đại nhân  rõ nàng  là loại  nào mà thôi."
"Dù  lưng nàng    nốt ruồi đen đó, nhưng  phụ nữ  cũng   là  .”
“Từ khi tin tức Hữu Nghị  c.h.ế.t  truyền về, xử lý xong hậu sự là ả nữ nhân    phân gia, hiện nay cắt đứt quan hệ  mà cứ ba ngày hai bữa  về nhà.”
“Ai   nàng   hẹn hò với tên nam nhân nào, ai  hài tử trong bụng nàng  là của ai, chúng  thật sự chỉ do  bức ép mà thôi."
Nhìn Trần Lưu Thị sốt sắng giải thích, Bạch Đào Đào cảm thấy vẫn còn chỗ nào đó  đúng.