Giác lão gia bước  từ trong xe ngựa,  xe ngựa của Thẩm Chính dừng bên cạnh xe ngựa của , giọng  đầy trách móc.
Lời   trách ai   điều  phiền đại nhân,  ngầm cảnh cáo Thẩm Chính đừng can thiệp .
Sao Thẩm Chính   hiểu ý của Giác lão gia ?
 giờ Giác lão gia định động đến Trần nương tử, dù  đánh đổi mạng sống, ông  cũng  bảo vệ cô.
“Giác lão gia đang trách  lo chuyện bao đồng ? Ta tới đây là vì   cho ông, Trần nương tử    ông  thể động tới .”
“Hahaha… Thẩm đại nhân  đùa ? Chỉ là một nông phụ,  gì mà   thể động đến?”
“Nếu Thẩm đại nhân   ,   càng  động đến nàng , ông  gì ?” 
Giác lão gia  xong,  hiệu cho  của  tiến lên.
Khi Thẩm Chính tới, ông  tính toán  nên  đến một . 
Thấy Giác lão gia định động thủ, Thẩm Chính  hiệu, lính canh  cùng ông  liền bao vây  của Giác lão gia.
Giác lão gia thấy , mặt đen , .
“Thẩm Chính, hôm nay ông quyết định đối đầu với  ?”
Thẩm Chính: “Giác lão gia, ông hiểu lầm ,     rõ, Trần nương tử    ông  thể động đến, điều  cũng vì   cho ông. Giác lão gia  hiểu ?”
Giác lão gia  thẳng  Thẩm Chính, cố tìm một chút giả dối trong mắt ông .
 ánh mắt của Thẩm Chính đầy ý khuyên nhủ, thậm chí  chút cảnh cáo.
Nếu hôm nay ông  thực sự động thủ,  chỉ Thẩm Chính sẽ quyết chiến đến cùng, mà còn  thể mang  tai họa cho gia đình ông . 
Nhìn ánh mắt của Thẩm Chính, Giác lão gia   Bạch Đào Đào, nghĩ: Phải chăng  lưng nữ nhân  còn   ủng hộ? Tin tức mà ông  nhận   sai sót ?
Trước khi tìm Bạch Đào Đào, Giác lão gia  tìm đầu bếp tự  đồ kho, bán mấy ngày nhưng  đúng vị,  giống đồ ăn của cô.
Kinh doanh chỉ  mấy ngày đầu,  đó  bán .
Vì , ông  điều tra Bạch Đào Đào, phát hiện cô chỉ là phụ nữ nông thôn bình thường,   ai chống lưng, nên mới xảy  chuyện hôm nay.
 giờ  ánh mắt của Thẩm Chính, Giác lão gia vẫn giữ chút đề phòng.
Cuối cùng ông   hiệu cho  của  rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-52.html.]
Sau đó  xe ngựa rời .
“Đi điều tra kỹ về nữ nhân , xem  lưng nàng   ai nâng đỡ .”
“Vâng.”
Thấy  của Giác lão gia  xa, Bạch Đào Đào mới nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu cảm ơn Thẩm Chính.
“Cảm ơn Thẩm đại nhân  cứu giúp, hôm nay nếu   Thẩm đại nhân xuất hiện kịp thời, dân phụ   sẽ thế nào. Đại ân đại đức của đại nhân, dân phụ suốt đời  quên.”
“Trần nương tử  quá , đây là việc  nên . Thời gian  để an , nếu  thể thì ngươi nên ngừng kinh doanh đồ kho, nếu  khó khăn gì, cứ đến tìm ,  sẽ giúp đỡ.”
“Giác lão gia  công thức đồ kho của dân phụ, việc dân phụ  tiếp tục kinh doanh   cũng  ảnh hưởng.”
“ , trừ khi ngươi bán công thức đó cho  mà Giác lão gia  thể đụng tới.”
“Giờ ai cũng  Giác lão gia  công thức của , còn ai dám mua?”
“Có, tửu lâu Duyệt Lai ở phủ thành. Trần nương tử nên bán công thức cho tửu lâu Duyệt Lai ở phủ thành.”
“Đứng  Tửu lâu Duyệt Lai là Trấn Nam Vương, như  Giác lão gia sẽ tự bỏ ý định,  dám gây phiền phức cho ngươi nữa.”
Nói xong,  để Bạch Đào Đào kịp   lo ngại của , Thẩm Chính  tiếp tục.
“Nếu Trần nương tử  ý định ,   thể giúp giới thiệu, còn về hợp tác thì cần ngươi tự  mặt.”
Bạch Đào Đào nghĩ đây cũng là một cơ hội, Trấn Nam Vương  thể nghĩ  cách tuyển binh mới, chứng tỏ ông   tồi, nếu  thể hợp tác với tửu lâu của ông  cũng là một cách bảo vệ.
Dù cô  thể kiếm tiền,   thế lực mạnh cũng khó mà  vững.
Cách duy nhất là tìm thế lực hợp tác, nhận phần chia cũng  hơn là  nhòm ngó.
Dù cô  thể bảo vệ , nhưng còn gia đình, con cái  ?
“Được,  phiền Thẩm đại nhân giúp giới thiệu,  đó dân phụ nhất định sẽ cảm tạ đại nhân.”
“Không cần cảm tạ.” 
Thẩm Chính xua tay , đột nhiên nhớ đến việc Bạch Đào Đào  nghĩ  cách tuyển binh mới, ông   .
“,   một việc khó xử,   Trần nương tử  cách nào ?” 
“Ồ, đại nhân cứ , nếu dân phụ giúp , nhất định  từ chối.”
“Trời từ Tết đến giờ  mưa, mực nước sông giảm mạnh, dẫn nước  ruộng  khó, thời gian qua dân  tự gánh nước tưới.”