Tần chưởng quỹ suy nghĩ một chút, cảm thấy giá đó   gì bất hợp lý.
Dù  tửu lâu Duyệt Lai là thương hiệu lớn,  thể so sánh với các quán nhỏ, và tự  đồ ăn khác với mua gói gia vị để bán.
“Được, giá  hợp lý,  đắt, chúng   lãi, Trần nương tử cũng  thiệt.  chúng   một điều kiện, đó là gói gia vị   chỉ bán độc quyền cho tửu lâu Duyệt Lai.”
“Không vấn đề gì.” 
Bạch Đào Đào  dự đoán điều  nên   ý kiến.
Tần chưởng quỹ  ngờ Bạch Đào Đào  đồng ý nhanh chóng như , ông  suy nghĩ một chút   thêm.
“Dĩ nhiên, Trần nương tử vẫn  thể tiếp tục hợp tác với quán mì nhỏ, nhưng chỉ  một chỗ đó và mỗi ngày  quá hai trăm cân.”
Bạch Đào Đào gật đầu.
“Được. Tần chưởng quỹ   ,  sẽ tặng thêm một công thức món ăn nữa.”
Tần chưởng quỹ  xong  sảng khoái.
“Ha ha ha... Tốt, hợp tác đôi bên cùng  lợi, ha ha ha...”
Sau đó, Tần chưởng quỹ soạn hợp đồng, còn Bạch Đào Đào  công thức  món kho và công thức thịt kho tàu.
Về , nếu cô mở nhà hàng hoặc tửu lâu, cô  thể mua sách dạy nấu ăn từ hệ thống, với hàng ngàn công thức nấu ăn từ trong nước và quốc tế, cô  lo thiếu món đặc sắc để bán.
Hai công thức  đều cần dùng gói gia vị của cô, vì  một  nguyên liệu khác biệt, nên cô cũng  thể tách  bán.
Vậy nên dù tặng hai công thức,  lấy tiền  vẻ thiệt thòi, nhưng thực chất cô  mất gì.
Tửu lâu bán hai món  càng  thì cô bán gói gia vị càng nhiều, cô càng kiếm  nhiều tiền.
Gói gia vị mua từ hệ thống chỉ  hai mươi văn một gói, cô bán một trăm văn, lãi tám mươi văn, bán càng nhiều cô càng lãi.
Đừng trách cô bán đắt, vì sản phẩm của cô độc nhất vô nhị. 
Hơn nữa, tửu lâu bán món ăn  thể bán mấy chục văn một phần, họ kiếm nhiều hơn cô nhiều.
Cô bán một trăm văn một gói   quá đắt.
Sau khi ký hợp đồng, Bạch Đào Đào trao công thức cho Tần chưởng quỹ.
Tần chưởng quỹ nhận công thức, từ tốn .
“Giờ hợp tác  thỏa thuận xong,  lẽ ngày mai   về thành Lâm Giang. Trần nương tử  thể chuẩn  bao nhiêu gói gia vị trong một ngày?”
“Tần chưởng quỹ báo  lượng,  sẽ chuẩn . Hiện tại nhà còn nhiều hàng sẵn.”
Tần chưởng quỹ suy nghĩ  trả lời.
“Xem như công thức thịt kho tàu cũng cần gia vị , tạm thời chuẩn  200-300 gói,   ?”
“Được thôi, gia vị thịt kho tàu  vài nguyên liệu khác, nhưng giá vẫn như cũ. Ngày mai  sẽ gửi mỗi loại hai trăm gói. Khi thiếu hàng, Tần chưởng quỹ cử  đến lấy sớm.”
Tần chưởng quỹ gật đầu.
“Được,  là thỏa thuận xong. Đây là một nửa tiền hàng, nửa còn  ngày mai khi nhận hàng sẽ trả nốt,  chứ?”
“Được.” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-57.html.]
Bạch Đào Đào nhận tiền, thỏa thuận xem như   thành.
Không  việc gì nữa, Bạch Đào Đào về thôn “chuẩn .”
Sau khi Bạch Đào Đào rời , Tần chưởng quỹ cũng rời khỏi huyện nha.
“Đi đến nhà họ Giác.” 
Tần chưởng quỹ  với phu xe.
Sau đó, xe ngựa  đến nhà họ Giác.
Giác lão gia    hầu báo cáo xong chuyện xảy  buổi sáng, thì quản lý  thông báo.
“Lão gia, Tần chưởng quỹ của tửu lâu Duyệt Lai ở thành Lâm Giang đến.”
Giác lão gia ,  hiểu hỏi.
“Tần chưởng quỹ của tửu lâu Duyệt Lai? Ông  đến đây  gì?”
“Không rõ,    dẫn  nội sảnh.”
“Được,  , ngươi lui xuống .”
Sau khi  hầu lui , quản gia bên cạnh Giác lão gia .
“Tửu lâu Duyệt Lai là sản nghiệp của Trấn Nam Vương, Tần chưởng quỹ đến đây   vì quan hệ của lão gia với nhà họ Thượng? Nên đến thăm hỏi ?”
Giác lão gia , thấy  lý, gật đầu.
“Có lẽ đúng ,  xem thế nào.”
Nói xong, Giác lão gia  dậy  đến nội sảnh.
  bước  nội sảnh, Tần chưởng quỹ  đá ông  bay xa mấy mét.
Giác lão gia ngỡ ngàng.
“Tần chưởng quỹ, ông  gì ?”
“Làm gì ? Giác lão gia   ?”
“Xin ông chỉ giáo.” 
Vì Tần chưởng quỹ là  của Trấn Nam Vương, còn ông  chỉ là họ hàng xa của nhà họ Thượng, nên Giác lão gia  dám lỗ mãng  mặt Tần chưởng quỹ.
Dù  đá, miệng phun máu, ông  cũng  nhẫn nhịn.
“Gần đây Giác lão gia động đến   nên động?”
“Ta luôn  ăn đàng hoàng,  từng động đến ai.”
Bốp!
Tần chưởng quỹ  đá một cú, Giác lão gia  phun máu.
Tần chưởng quỹ nhắc nhở.
“Giác lão gia  nhớ rõ ,  cần nhắc nhở, Trần nương tử    ông  thể động  .”