"Con mương vốn ở trong ruộng nhà ,  lấp   lấp còn  báo cáo với bà ?"
"Ta  quan tâm, lúa nhà  sắp c.h.ế.t khô ,  mau đào  con mương cho ,   dẫn nước  ruộng, nếu   sẽ tự dẫn nước từ ruộng nhà ."
"Ruộng là của nhà , tại    đào mương cho nhà bà? Con mương đó   thể trồng thêm bao nhiêu là lương thực?"
"Con mương đó luôn dẫn nước cho ruộng nhà ,  giờ  thành của ?"
"Con mương đó vốn là ruộng nhà , khi  là do Hữu Nghị  ruộng nhà bà ở , khó dẫn nước, nên  mới để  con mương.”
“Giờ Hữu Nghị  liên quan gì đến nhà bà nữa, con mương đó  cũng  cần để ,  dùng để trồng thêm lương thực   ?"
"Trồng thêm một ít lương thực  c.h.ế.t đói  ? Trẻ mà ác độc như !"
"Ta  ác độc như bà ? Tự hại tôn tử, nhi tử  mất  đuổi nhi tức  khỏi nhà, bà còn dám   ác độc!"
"Ngươi...”
Trần Lưu Thị  lời của Lý Trụ  cho tức đến nỗi đập mạnh cây gậy.
Sau một lúc, Trần Lưu Thị định tranh thủ lúc Lý Trụ  để ý  đào ruộng của  , dẫn nước từ ruộng nhà    ruộng nhà .
 khi   , bà   trượt chân, cả  ngã nhào xuống ruộng,  c.h.ế.t  ít lúa.
Dù ruộng   nước, nhưng ruộng nhà Lý Trụ và ruộng nhà bà  chênh  một mét rưỡi, cú ngã   nhẹ, thêm  vết thương  lành, cú ngã   gãy xương chân, vết thương ở m.ô.n.g cũng rách .
Trần Lưu Thị đau đớn  trong ruộng kêu la chửi bới.
"Trời ơi, ôi trời ơi... Ông trời ơi,  xem, họ bắt nạt ...,  còn thiên lý ...."
"Cứu mạng..., sắp c.h.ế.t ...."
"Trời ơi, mở mắt  , tạo nghiệp ..., những     độc ác thế..., họ bắt nạt ...."
"Trời ơi, thức dậy , mang những kẻ độc ác   ."
"Sắp c.h.ế.t ..., trời ơi cứu mạng..."
…………
Lý Trụ đang  việc,  tiếng chửi bới của Trần Lưu Thị,  chịu nổi, cuối cùng đành nhờ lý trưởng Trần tìm  đưa bà  về nhà.
Bạch Đào Đào   xa, vốn   xem kịch, nhưng cuối cùng  ép  xem màn kịch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-60.html.]
Khi Trần Lưu Thị ngã xuống ruộng,  đầu tiên Bạch Đào Đào  sảng khoái như , trong lòng hả hê vì quả báo.
Ông trời  chịu nổi  dạy bà  một bài học,  mà bà  còn dám chửi  khác.
Xem xong màn kịch, Bạch Đào Đào quyết định trưa nay  món ngon để ăn mừng.
Sắp xếp món gà xào chua cay, thêm canh tam tiên.
Một  ăn cơm thật đơn giản và tiện lợi,  ăn gì thì tự .
Sau bữa trưa, cô nghỉ trưa như thường lệ,  mới dậy  việc.
Vừa tỉnh dậy, Bạch Đào Đào  thấy Trần Vương Thị và con dâu Trần Lâm đang  chuyện về Trần Lưu Thị ở  cửa.
“Lưu đại nương đúng là   hưởng phúc. Khi  Hữu Nghị  thế nào, nương tử của Hữu Nghị cũng , nếu bà  đối xử  với nương tử của Hữu Nghị, giờ    sung sướng thế nào.”
“Nương,  thể  ,  nương tử của Hữu Nghị ở bên  nửa năm, chịu bao nhiêu khổ sở?”
“Ngược   khi rời khỏi nhà đó, cuộc sống mới  lên. Chỉ trong vài tháng, việc kinh doanh của vợ Hữu Nghị ngày càng lớn, giờ còn hợp tác với tửu lâu Duyệt Lai ở thành Lâm Giang.”
“Mỗi tháng tiền  túi như nước. Nương  đó gọi là gì ?”
“Gọi là gì?”
“Gọi là ‘  phúc   cửa vô phúc’, nương tử của Hữu Nghị là   phúc, chỉ vì  cửa nhà đó nên mới   cuộc sống .”
“Nhìn cuộc sống của    khi về bà gia mà xem, chẳng    ? Chỉ khi  nhà đó mới chịu khổ.”
“Xem cuộc sống bây giờ khi rời khỏi đó. Không  nhà đó   hưởng phúc, mà nhà đó vốn   phúc.”
“Nương tử của Hữu Nghị rời khỏi nhà đó là quyết định đúng đắn nhất.”
Trần Vương Thị gật đầu: “ là câu   thật.”
“Còn nữa, nương tử của Hữu Nghị là   phúc, nhà đó cứ tìm cách  khó  , cuối cùng nhận quả báo thế nào?”
“Khi   vu oan cho   với Triệu Đại Hán, cuối cùng cả nhà  tù,  đánh đòn, đứa con thứ hai đến giờ vẫn  xuống giường .”
"Chuyện đúng là như . Trần Tiểu Hoa     về bà gia để xung hỉ . Lần  về nhà  đẻ  Đào Đào chỉnh đốn.”
“Bị đánh đòn xong về nhà thì   đại nhi tử nhà họ Lý  phát bệnh, còn nặng hơn ,   liệu  qua nổi năm nay ."
"Cho nên,  lời con,   nhà  cứ  việc  cho Đào Đào, ở gần   phúc thì sẽ hưởng  phúc." 
Trần Lâm thị ngừng tay, nghiêm túc nhắc nhở  chồng.