Cận Mụ Mụ thông minh, hiểu ngay ý của Bạch Đào Đào, liền  đáp.
“Đương nhiên,  tàn phế  thể động đậy thì tự nhiên sẽ ngoan hơn, nhưng cũng  xem là  thế nào,   chỉ khi  chôn  đất mới ngoan .”
Bạch Đào Đào  , gật đầu hài lòng  tiếp tục  Trần Lưu Thị.
Trần Lưu Thị  lời  của hai  dọa sợ, lùi  liên tiếp.
“Các ... các    gì?”
Nói  Trần Lưu Thị  quanh, nghĩ rằng đây là giữa ban ngày, liền to gan hơn một chút, bắt đầu kêu la.
“Con tiện nhân đừng đắc ý quá sớm, đừng nghĩ  dễ  bắt nạt, những việc ngươi , sớm muộn cũng  che giấu ,  chờ xem ngươi còn kiêu ngạo  bao lâu.”
Bạch Đào Đào  đáp.
“Xem    chân  ngoan, mà là cái miệng. Không , cứ chờ mà xem.   thật sự tò mò, điều gì khiến bà tin rằng   nam nhân khác bên ngoài? Thậm chí còn dám chắc chắn để xem kịch vui của ?”
Trần Lưu Thị ngẩng đầu đáp: “Hừ… ngươi  gì thì chính ngươi rõ nhất chứ?”
“Chính vì   rõ nên mới hỏi bà. Hơn nữa,  cũng  từng thấy nam nhân nào bên cạnh , nên càng  hiểu ?”
“Đừng giả vờ nữa. Người  trời , ngươi  nam nhân khác   còn cần  khác nhắc nhở ngươi ?”
Nghe Trần Lưu Thị  , Bạch Đào Đào bắt đầu suy nghĩ kỹ về những  đàn ông xuất hiện bên cạnh .
Ban đầu là Thẩm huyện lệnh đại nhân,  đó là Chu quán chủ, nhưng khi Trần Lưu Thị gây chuyện thì bà    đến Chu quán chủ.
Không đúng, bà già   nghĩ rằng  với...
“Bà già, đầu óc bà   hỏng chứ? Bà nghĩ  với huyện lệnh ?”
Trần Lưu Thị tưởng Bạch Đào Đào đang tự thừa nhận, liền  lạnh.
“Xem , cuối cùng cũng thừa nhận ? Còn     gì   với Hữu Nghị, đứa bé trong bụng ngươi còn   là của ai .”
“Ha ha ha... trời ơi, bà già, bà dám  thật,  còn  dám nghĩ đến chuyện đó, mà bà  nghĩ đến mãi.”
“Chẳng trách ngày đó bà dẫn cả nhà diễn một màn  mặt huyện lệnh, hóa  là  dùng chiêu ly gián. Cả nhà bà...  chỉ  thể , ừm, khó mà diễn tả .”
Nghĩ , Bạch Đào Đào thấy  buồn   bực , cuối cùng lắc đầu bất lực.
Cả nhà  thật khiến cô hiểu   hành động của họ thời gian qua.
Hóa  là nghĩ cô  gì đó với Thẩm đại nhân,  trả thù nhưng sợ đắc tội với Thẩm đại nhân, nên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-thai-chay-tron-ca-nha-chong-doc-ac-phai-hoi-han/chuong-79.html.]
“Sao,   trúng, cảm thấy chột  ?” 
Trần Lưu Thị thấy Bạch Đào Đào lắc đầu và  nhạt, tưởng  đoán đúng.
Dù , huyện lệnh là một  quyền lực,  dân thường  gặp mặt một  còn khó, đừng  đến việc  huyện lệnh quan tâm, điều  càng khó hơn lên trời.
 con tiện nhân  mặt  liên tục  huyện lệnh giúp đỡ, huyện lệnh   đến thôn bao nhiêu  để lo cho con tiện nhân .
Hơn nữa, còn cho tiền bạc, lo lắng cho đứa bé trong bụng nàng , giới thiệu nàng  hợp tác với chủ quán tửu lâu Duyệt Lai, hai    vấn đề thì mới lạ.
Nếu thật sự   gì, huyện lệnh  rảnh để lo mấy chuyện gia đình rắc rối .
Bạch Đào Đào thấy Trần Lưu Thị vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của , bất lực .
“Không ... bà già, bà...” 
Lúc  cô thật sự    gì.
Lúc , Trần Lưu Thị chợt nghĩ  điều gì, tự cho  thông minh, .
“Thực , chuyện của ngươi bọn    dính  quá nhiều, nhưng ai bảo ngươi luôn đối đầu với bọn . Chuyện   bọn  coi như   gì cũng . Đưa  một trăm lượng,  sẽ giúp ngươi giấu chuyện .”
“Gì?!!” 
Nghe Trần Lưu Thị tự cho  là đúng, còn  giá một trăm lượng, Bạch Đào Đào suýt nữa  tin  tai .
Cô cảm thấy như   chuyện   nhất thế giới,  ôm bụng  lớn.
“Ha ha ha... ha ha ha...”
“Bà già, bà nghĩ gì ? Còn một trăm lượng. Không  chuyện  là thế nào. Làm ơn hiểu rõ, luôn là bà gây chuyện với , đối đầu với , đúng ?”
“Nếu bà chắc chắn   gì với huyện lệnh, thì cứ việc  .  lúc  đang thiếu cơ hội để  danh phận. Có danh phận  sẽ  ăn ngon mặc ,   ở cái nhà đất  nữa.”
“Ngươi...”
Lần  đến lượt Trần Lưu Thị   nên lời.
Bà   ngốc, vì bà   điều  nên  dám  .
Nếu  thì con tiện nhân    thoải mái  phủ Thẩm đại nhân ăn ngon mặc , còn bà  giúp đỡ  khi   đánh một trận.
Lần   đánh mười mấy roi   mất mạng, bà  chịu nổi thêm roi nào nữa.
Và  khi còn mất mạng.