Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 235: Người cha vợ cứng miệng mềm lòng của cậu cả
Cập nhật lúc: 2025-10-27 05:22:04
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Linh Đổng Tuyết Cầm đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn rời , ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ. Ở đây nữa sẽ xảy chuyện gì, thể cũng thật .
"Hứa Linh… nếu cùng , thể thế …" Đổng Tuyết Cầm ghé tai đối phương, lén lút bày mưu.
"Không , ghi một , thể tái phạm nữa." Hứa Linh vội vàng lắc đầu. Lần đường việt dã, chính là Đổng Tuyết Cầm bày mưu cho giả bệnh, kết quả vẫn phát hiện. Lần đầu là vô ý, còn nhiều cùng chịu, tình hình quá nghiêm trọng. Nếu giả vờ mà vạch trần, cô còn mặt mũi nào ở Kinh Đại nữa.
"Cậu thể biến thành thật sự bệnh mà, thời tiết cảm cúm còn dễ …" Gương mặt yếu ớt, tái nhợt của Đổng Tuyết Cầm lộ vẻ " đều là vì thôi".
Hứa Linh bắt đầu do dự. Đôi chân chạy bộ hôm qua bây giờ đau nhức chịu nổi. Ở nhà cô từng việc nặng, tự nhiên cũng chịu nổi khổ cực như . Còn bốn ngày nữa, nghĩ đến là thấy gian nan.
Hai ghé lẩm bẩm chuyện, khác chú ý, nhưng Chu Nghiên rõ. cô cũng quan tâm Hứa Linh sẽ lựa chọn thế nào. Thời tiết tuy dễ cảm cúm, nhưng sốt cao dễ biến thành viêm phổi, đến lúc đó ai khó chịu đó .
"Bị bệnh là thể về trường, cũng bệnh quá! Trường học ít nhất cũng hơn ở đây nhiều." Trương Giai Ni bỗng nhiên cảm thán.
"Vậy cứ bệnh , bệnh là thể về ." Lý Thiến .
"Vẫn là thôi , bệnh tốn tiền, khó chịu." Trương Giai Ni lẩm bẩm. Kẻ ngốc mới cố ý bệnh.
" , cảm cúm xong chừng còn sốt cao, biến thành viêm phổi thì ." Dương Văn Văn cũng nhắc nhở một câu.
Cuộc đối thoại cũng coi như là ngầm nhắc nhở Hứa Linh về những nguy hiểm trong đó. Chu Nghiên cảm thấy nếu đối phương còn chút thông minh sẽ chuyện khiến hối hận.
Hứa Linh như chim sợ cành cong, về phía bên , cán cân vốn nghiêng nay lắc lư ngừng, nữa rơi bối rối…
nhanh, Chu Nghiên quyết định của Hứa Linh. Đối phương vẫn ngoài trong gió tuyết một chuyến, về ký túc xá thì sốt còn cao hơn cả Đổng Tuyết Cầm. Không ai nghi ngờ cô cố ý cảm, các bạn cùng phòng đều đến giúp cô dọn dẹp đồ đạc, tiễn cô .
Mà Hứa Linh lúc run rẩy, cả rét run, như rơi động băng… Cô bỗng nhiên chút hối hận.
...
Sau khi tuyết ngừng, nội dung huấn luyện quân sự đẩy nhanh hơn. Chu Nghiên mỗi ngày đều sống phong phú. Bốn ngày chỉ kiểm tra nội vụ, luyện tập thể d.ụ.c quân sự, mà tất cả sinh viên còn đến trường b.ắ.n trải nghiệm một b.ắ.n s.ú.n.g thật.
Chu Nghiên lúc b.ắ.n bia kiềm chế b.ắ.n hồng tâm, kết quả thành tích vẫn xuất sắc, ngay cả huấn luyện viên phụ trách chỉ đạo bên cạnh cũng kinh ngạc. Nếu là một cô gái nhỏ, khuyên cô gia nhập bộ đội .
Thời gian bất tri bất giác đến ngày cuối cùng của kỳ quân huấn. Ngày cuối cùng sắp xếp là biểu diễn đội hình, chủ yếu là để trình diễn kết quả huấn luyện cho các huấn luyện viên và lãnh đạo nhà trường xem.
"Nghe hôm nay chỉ lãnh đạo trường chúng đến, mà còn vài vị lãnh đạo bộ đội đến xem diễn tập nữa đấy." Trương Giai Ni sửa sang bộ quân phục của , giọng điệu hưng phấn. Bộ đồ họ mặc lúc huấn luyện chính là quân phục của chiến sĩ, chỉ là đều đeo huân chương.
Chu Nghiên để ý đến tin tức , ai đến hình như cũng liên quan đến cô.
Người đầu đội hình của họ là Dương Văn Văn, ở phía . Còn Chu Nghiên vì cao nên ở hàng cuối cùng, ngoài cùng bên . Khi đội hình nghiêm, về phía khán đài chào, lúc đối diện với các lãnh đạo khán đài.
Chu Nghiên ngờ thấy cả của . Đối phương dường như cũng chú ý đến Chu Nghiên, với cô một cái.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vốn tưởng rằng cả chỉ là đến xem qua loa, và họ xong đội hình là thể về trường. Không ngờ lúc dọn dẹp hành lý, cảnh vệ viên bên cạnh cả đến tìm Chu Nghiên, cả gọi cô qua.
"… nhưng chúng cháu sắp ạ." Chu Nghiên do dự.
"Không , chào hỏi với giáo viên phụ đạo của các em , hơn nữa học viện y khoa của các em còn một lúc nữa." Cảnh vệ viên tuổi còn trẻ nhưng việc chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-235-nguoi-cha-vo-cung-mieng-mem-long-cua-cau-ca.html.]
Chu Nghiên đành gật đầu, đó với bạn cùng phòng một tiếng rời . Đồ đạc của cô dọn dẹp xong, nếu thì chỉ cần xách lên là thể lên đường.
Chu Nghiên , Trương Giai Ni tò mò đến gần Lý Thiến: "Chu Nghiên nhà gọi ."
"Biết , nhanh dọn dẹp đồ đạc ." Lý Thiến tuy cũng tò mò nhưng biểu hiện ngoài. Người địa phương thành Vân Kinh, là sinh viên đại học, gia đình giáo d.ụ.c và điều kiện đều tồi, quen trong bộ đội cũng .
Bên , Chu Nghiên theo cảnh vệ viên đến tìm Đường Tĩnh.
"Cậu cả, tìm con việc gì ạ?" Chu Nghiên cảm thấy đối phương chỉ đơn thuần là đến xem thì thể nào, chắc chắn là việc.
Quả nhiên Đường Tĩnh mở lời: "Nghiên Nghiên, phiền con một chút, việc nhờ con."
"Lần về nhà, bà ngoại con nhắc, con chữa khỏi bệnh mất ngủ cho ông ngoại. Bên cũng một bệnh nhân gần đây mất ngủ, nhiều mơ, Nghiên Nghiên thể xem giúp ?" Mặc dù Chu Nghiên tuổi còn nhỏ, nhưng nhà thật sự tin tưởng cô vô điều kiện.
Bộ dạng ngoan ngoãn của Chu Nghiên trả lời: "Cậu ơi, con xem tình hình của bệnh nhân , mỗi bệnh tình hình đều giống ."
"Vừa lúc đó bây giờ cũng ở đây, dẫn con xem, cần chuẩn gì ?" Đường Tĩnh hỏi.
"Không cần ạ." Chu Nghiên lắc đầu.
Bệnh nhân mà Đường Tĩnh tuổi chút lớn, hơn nữa trông còn nghiêm túc hơn cả Đường Tĩnh.
"Nghiên Nghiên đừng sợ, ông cụ chính là như , giấu bệnh sợ thầy." Đường Tĩnh dẫn cô một văn phòng độc lập, đẩy cửa lúc thể thấy bóng lưng của một ông lão đang ghế việc.
"Nói gì thế, cái gì mà giấu bệnh sợ thầy, sức khỏe của còn hơn nhiều so với đám trẻ các đấy. Ngủ cũng là bệnh, lúc buổi tối còn thể dạo công viên." Đổng Phú Cường thật sự vui khi con rể chuyện.
Không sai… vị ông lão mặc quân phục, cấp bậc thấp chính là bố của mợ cả của Chu Nghiên.
Đổng Phú Cường mới thấy Chu Nghiên, mày nhăn càng chặt. "Cậu tìm một nữ sinh đến đây gì!"
"Đây là cháu ngoại gái của con, con gái của em gái ba nhà con, Chu Nghiên." Đường Tĩnh vội vàng giải thích với bố vợ.
"Con cháu nhà …" Đổng Phú Cường sờ sờ túi quân phục, chút thất vọng : "Hôm nay mang theo lì xì, sẽ bù."
"Cậu cũng thật là, dẫn con bé đến mà , hại chuẩn ." Nói lườm Đường Tĩnh một cái.
Đổng Phú Cường cũng ghét con rể , mà là ông tính tình cố chấp như . Quân nhân thế hệ đều mang theo khí chất cứng cỏi , giống hệt như ông ngoại của Chu Nghiên.
"Bố… con gọi Nghiên Nghiên đến là để xem cho bố…"
"Ông ơi, cháu thể bắt mạch cho ông ạ, cháu là sinh viên của học viện y khoa, gần đây đang luyện tập cái ." Chu Nghiên cắt ngang lời của Đường Tĩnh. Cô lo lắng nếu hai chữ "xem bệnh", cả sẽ đánh.
"Sinh viên học viện y khoa đều học bắt mạch ." Ông lão tuy vui nhưng cũng mắng chửi.
"Tây y học, trung y học ạ…" Chu Nghiên qua, chờ ông lão duỗi tay.
"Sinh viên học trung y ít lắm, bây giờ ai chịu nghiên cứu môn nữa…" Đổng Phú Cường duỗi tay , phối hợp.
Đường Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên mời Nghiên Nghiên đến là quyết định đúng đắn, ông lão cũng chỉ đối xử hơn với bọn trẻ một chút.