Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 68: Bệnh nhân đáng giá như vậy, xin hãy đến thêm vài người
Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:39:28
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Nghiên và Thẩm Tuyển bước phòng bệnh, Quý Thiếu Cường tỉnh táo. Không là do tinh thần phấn chấn thể trạng cường tráng, mà thể chịu đau xuống giường .
Chỉ là khi thấy Thẩm Tuyển và Chu Nghiên, vẻ mặt chút kiên nhẫn: “ chỉ thương chứ sắp c.h.ế.t , các cần đến xem hết lượt thế ?”
“Chẳng chính chủ động yêu cầu gặp bác sĩ phẫu thuật cho ?” Thẩm Tuyển cũng khách khí mà châm chọc .
Quý Thiếu Cường trừng lớn mắt, về phía Chu Nghiên bên cạnh Thẩm Tuyển.
Một lúc lâu mới tìm giọng của : “Mẹ kiếp… các tìm một con bé học sinh vị thành niên đến mổ cho lão tử !”
Thẩm Tuyển khoanh hai tay ngực, liếc cho đối phương một cái xem thường: “Thì … chẳng tự cảm thấy , thoải mái đến mức ngủ còn gì.”
“… …”
Quý Thiếu Cường dùng bàn tay còn gãi gãi đầu, vẫn chút khó tin.
“Xem hồi phục , chuyện gì thì đây.”
Chu Nghiên cảm thấy đàn ông tráng kiện 30 tuổi chút thông minh cho lắm.
“Đừng mà, chúng chuyện một lát… Cậu ngẩn đó gì, còn mau mang ghế cho bác sĩ Chu .”
Quý Thiếu Cường đối với Thẩm Tuyển thì khách khí như , tuy cấp bậc của cao bằng Thẩm Tuyển, nhưng tuổi tác lớn hơn.
Cũng tôn trọng lớn tuổi một chút chứ, huống chi còn là bệnh nhân.
Thẩm Tuyển để ý đến , nhưng quả thật mang ghế cho Chu Nghiên .
“Cái đó… chỉ là quá ngạc nhiên, đừng trách nhé.”
Quý Thiếu Cường chút căng thẳng, vốn định chuyện nhân sinh với vị bác sĩ cứu , kết quả đối mặt với một cô gái nhỏ môi hồng răng trắng thì quên hết những gì .
Cánh tay thương của từ phẫu thuật cảm giác ngứa ngáy, nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt, ngược trạng thái càng ngày càng , cả tràn đầy sức lực.
Mới mấy tiếng đồng hồ thôi mà, lẽ một tuần nữa thể hồi phục …
“Phẫu thuật của tuy thành công, nhưng đề nghị nên dưỡng thương cho hẵng vận động, nếu vết thương rách sẽ khó khâu .”
Chu Nghiên tác dụng của t.h.u.ố.c chữa trị, nhưng để tránh cho gã đắc ý vênh váo, vẫn nhắc nhở một câu.
“Vậy thì cô cứ yên tâm, tuyệt đối tuân theo lời dặn của bác sĩ, bảo gì sẽ nấy.”
Quý Thiếu Cường vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
Lần thương ở biên giới, cứ ngỡ bao giờ thể cầm s.ú.n.g nữa, bây giờ cho hy vọng… sẽ điều.
Chu Nghiên gật đầu.
Thực cô cần ở đây nữa, vì Quý Thiếu Cường sẽ sớm hồi phục thôi.
Vị lão nhân vẻ phận cao quý vẫn động tĩnh gì, chắc là đang quan sát tình hình hồi phục của Quý Thiếu Cường.
Sau khi chuyện xong với Quý Thiếu Cường, Chu Nghiên liền đề nghị rời với Thẩm Tuyển.
Thẩm Tuyển: “Đi bây giờ luôn ?”
“Ở đây cũng chẳng gì để dạo, về còn việc.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chu Nghiên trông vẻ nhàn rỗi, nhưng thực vẫn là một bận rộn.
“Đi thôi.”
Thẩm Tuyển lái xe đưa cô .
Chu Nghiên ở ghế phụ, mới thắt dây an xong.
Trong đầu, tiếng thông báo của hệ thống vang lên một tiếng “keng”.
【 Điểm tích lũy về tài khoản, cứu chữa một xạ thủ bách phát bách trúng, thưởng 9999 điểm! 】
Chu Nghiên thẳng dậy, trong lòng khó hiểu, điểm tích lũy cao như .
Số điểm tương đương với 9999 con gà mái đẻ trứng.
“Ông Quý Thiếu Cường là thế nào ?” Chu Nghiên đầu hỏi Thẩm Tuyển đang lái xe.
“Quý Thiếu Cường, nam, năm nay 30 tuổi. 17 tuổi nhập ngũ, 25 tuổi đạt danh hiệu thần xạ ở quân khu Tây Bắc, nhiều lập chiến công trong các chiến dịch chống khủng bố và xung đột biên giới ở Tây Bắc. Chỉ riêng công trạng hạng nhất thôi, một bàn tay cũng đếm hết…”
Giọng Thẩm Tuyển trầm , tóm tắt nửa đời đao quang kiếm ảnh của Quý Thiếu Cường thành một đoạn phim ngắn.
Xuyên qua ánh sáng, đó là hình bóng của một hùng.
Nhìn dòng thông báo 【 xạ thủ 】 hệ thống, kết hợp với lời của Thẩm Tuyển.
Chu Nghiên mới hiểu , giá trị cống hiến và mức độ thương tổn cũng ảnh hưởng đến điểm tích lũy.
Gà mái tuy đều thương chí mạng, nhưng giá trị bản của gà mái thấp, nên khi Chu Nghiên cứu chữa thì điểm tích lũy nhận cũng ít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-68-benh-nhan-dang-gia-nhu-vay-xin-hay-den-them-vai-nguoi.html.]
Mà giá trị bản của Quý Thiếu Cường cao, thậm chí thể độ cống hiến của đối với quốc gia và nhân dân đều cao.
Cho nên dù cứu chữa là vết thương chí mạng.
Điểm tích lũy mà Chu Nghiên nhận cũng gấp hơn một nghìn so với việc cứu một con gà mái.
Hiểu cách tính điểm của hệ thống, Chu Nghiên nghiêng đầu Thẩm Tuyển: “Anh còn bệnh nhân nào giống như Quý Thiếu Cường cần giúp ?”
Thẩm Tuyển: “…”
— Lại gài bẫy !
Thẩm Tuyển đưa Chu Nghiên về thẳng thôn Hướng Dương, mà đưa cô huyện dạo một vòng.
“Đi chọn , dù cũng là vì giúp một chuyến, gì cứ trả tiền.”
Thẩm Tuyển đưa Chu Nghiên đến cửa hàng cung tiêu xã ở đây.
Chu Nghiên lườm , vẻ mặt nghiêm túc: “ là nghiêm túc đấy, cảm thấy thể thể hiện giá trị cuộc đời của .”
“Vậy thì em cố gắng lên, hết lấy giấy phép hành nghề y hẵng .”
Lần nào cũng bảo lãnh, ai mà chịu nổi.
Chu Nghiên bĩu môi, đôi mắt to đầy vẻ lên án: “Chẳng lúc đến tìm giúp đỡ , lúc đó giấy phép hành nghề… là qua cầu rút ván.”
“Hừ…”
Chu Nghiên hừ một tiếng, từ lôi một cái túi to, xách .
Trông bộ dạng là càn quét các quầy hàng.
Thẩm Tuyển bóng lưng cô mà lắc đầu khẽ, con gái nhỏ hoạt bát một chút mới ý nghĩa.
Thẩm Tuyển hào phóng, Chu Nghiên cũng khách sáo.
Đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn vặt linh tinh mua một đống, thực đồ trong gian của Chu Nghiên đủ nhiều , cô mua những thứ chỉ là cảm thấy thích hợp để đãi khách.
Dù đồ trong gian đều là “hàng ba ”.
Ngại dám lấy .
Thẩm Tuyển Chu Nghiên cõng túi đồ, đưa tay nhận lấy thì ngẩn một chút: “… Sức em cũng khỏe thật đấy.”
Chu Nghiên ngượng ngùng : “Giống ông nội em thôi ạ.”
Thẩm Tuyển: “…”
Tư liệu điều tra cho thấy ông nội nhà họ Chu qua đời nhiều năm .
Cô gái nhỏ đang thuận miệng bừa .
Dù cũng bằng chứng.
Mua đồ xong, Thẩm Tuyển đưa Chu Nghiên ăn cơm.
Bây giờ mới giữa trưa, mùa đông ở Đông Bắc đêm dài ngày ngắn, bốn giờ chiều là trời tối hẳn.
Mùa đông ăn ba bữa cơm thực sự chút cần thiết.
Vì thế hai chuẩn ăn tạm chút gì đó cho lót .
Đồ ăn của hai dọn lên bàn, bên cạnh hai cô gái mặc đồng phục công nhân màu xanh lam tới.
“Xin hỏi chúng thể chung bàn ạ?”
Một trong hai cô gái cúi đầu, chút e thẹn hỏi.
Chu Nghiên ôm bát, lặng lẽ cúi đầu co ro trong góc.
Ăn cơm cùng lạ , chẳng sẽ hổ , thì cô ăn nhanh lên.
Thẩm Tuyển thì thẳng đối phương, khóe môi khẽ nhếch lên. Ngay lúc đối phương nghĩ rằng sẽ đồng ý.
Thẩm Tuyển hất cằm hiệu về phía hai : “Bên bàn trống.”
“A…”
Cô gái ngờ từ chối, lộ vẻ kinh ngạc.
Người bạn bên cạnh cô thì phản ứng nhanh hơn, kéo cô . Lúc còn nhỏ giọng oán giận: “Đã giống em mà, còn sáp gì…”
Thẩm Tuyển thu ánh mắt sang Chu Nghiên.
“…”
Anh mới với một câu thôi mà, bát cơm của Chu Nghiên vơi một nửa .
Ăn nhanh như , sợ nghẹn ?