Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 97: Tố cáo · Tầm quan trọng của các mối quan hệ
Cập nhật lúc: 2025-10-25 07:55:40
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc liềm trong tay Chu Nghiên kề ngay cổ Trương Nhất Hoa. Vì kịp dừng , cổ rạch một vết thương dài.
Tuy nhiên, Chu Nghiên vẫn thấy hả giận. Cố nén ý định dùng liềm cắt đứt cổ đối phương, cô đưa tay bẻ ngược cánh tay trái giơ lên.
Rắc…
Tiếng xương gãy vang lên.
Trương Nhất Hoa ngã vật xuống đất, thở hổn hển.
Đám đông vây xem lạnh sống lưng, chỉ đám trẻ con xung quanh là vui vẻ vỗ tay hoan hô:
“Yeah yeah… kẻ đ.á.n.h ngã !”
“Kẻ đ.á.n.h ngã !”
“Chu Nghiên… cô đang gì ?” Bạch Thất Thất thể bình tĩnh xem kịch nữa. Ai thể ngờ Trương Nhất Hoa là một kẻ thùng rỗng kêu to. Người cao to như một cô gái nhỏ bé hạ gục.
Cô chắn mặt Chu Nghiên, giọng the thé hét lên: “Cô đây là cố ý gây thương tích cho khác, là tù đấy! Đưa cái liềm đây cho … đây là bằng chứng!”
Chu Nghiên ném chiếc liềm sang một bên. Bạch Thất Thất lập tức định nhặt lên thì Chu Nghiên túm lấy vai, tát cho một cái trời giáng.
“Cái mới tính là cố ý gây thương tích…” Giọng Chu Nghiên lạnh tanh: “Vậy lúc cô nhốt là cố ý gây thương tích… Cái tát là để dạy dỗ cô.”
Chu Nghiên hề nương tay, má Bạch Thất Thất ngay lập tức sưng vù. Cô ngã bụi cỏ, ôm mặt thút thít.
“Cô bắt nạt … với trưởng thôn.”
Bốp… Lại một cái tát nữa.
“Cái tát là vì cô dung túng cho Trương Nhất Hoa bắt nạt trẻ con trong thôn.” Chu Nghiên để lời đe dọa của đối phương tai, tặng cho nửa khuôn mặt còn của cô một cái tát đối xứng.
Lý Diễm Lệ một bên xem mà run lẩy bẩy, Chu Nghiên nổi giận thật đáng sợ.
“Chu Nghiên… họ thật sự định tìm trưởng thôn tố cáo đấy, chúng mau thôi.” Dù sợ, Lý Diễm Lệ vẫn chạy kéo áo Chu Nghiên, nhắc nhở.
Chu Nghiên nhặt liềm và gùi, lạnh lùng liếc hai đất một cái rời .
“Hu hu hu… các giúp với, giúp đỡ dậy.”
Đợi Chu Nghiên , Bạch Thất Thất mới từ từ dậy đỡ Trương Nhất Hoa đang rên rỉ đất. cao to, hình nhỏ bé của Bạch Thất Thất căn bản nhấc nổi.
Lúc , đám thím hóng chuyện mới hồn.
“Đi thôi thôi, chúng thấy gì .”
“ thế… làng khác ngã thì liên quan gì đến chúng .”
“Phải đấy, đường cẩn thận gì cả, thế mà còn giúp khác việc.”
Các thím gọi con cháu nhà hết, phớt lờ lời cầu cứu của Bạch Thất Thất.
Chỉ trong nháy mắt, bãi cỏ ven sông chỉ còn Bạch Thất Thất và Trương Nhất Hoa đang rên rỉ.
Bạch Thất Thất đành tự dìu Trương Nhất Hoa. Vất vả lắm mới dậy , Trương Nhất Hoa vì cánh tay đau nhức nên chân cũng vững, cả đè lên Bạch Thất Thất. Bước loạng choạng, cả hai ngã dúi dụi.
Trên đường dìu Trương Nhất Hoa về thôn, hai ngã bao nhiêu .
Đến khi vất vả về tới khu nhà thanh niên trí thức, Bạch Thất Thất mới phát hiện ai ở đây, đều . Mà Lý Diễm Lệ sớm rời , giờ cũng về.
Bạch Thất Thất chút tuyệt vọng sụp xuống đất, nước mắt tuôn rơi, mặt đau sưng, trông vô cùng t.h.ả.m hại.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-97-to-cao-tam-quan-trong-cua-cac-moi-quan-he.html.]
Lúc , Lý Diễm Lệ đang kéo Chu Nghiên tố cáo với trưởng thôn.
“Trưởng thôn, bác Bạch Thất Thất quá đáng thế nào . Cô gọi Trương Nhất Hoa đến việc đành, còn bắt nạt các đồng chí nữ và trẻ con trong thôn… Chúng cháu cùng cắt cỏ thôi mà còn cướp.”
Lý Diễm Lệ năng khoa trương, lúc phấn khích nhất còn múa tay múa chân, suýt nữa thì đập mặt trưởng thôn.
Phương Kiến Quốc thở dài: “ là chút quá đáng. Đợi tối nay họp sẽ một câu, thể để làng khác đến đây giúp việc .”
“Vậy ạ, hôm nay việc của chúng cháu cũng xong.” Lý Diễm Lệ đáng thương chìa cái gùi lèo tèo vài cọng cỏ cho trưởng thôn xem.
“Về nghỉ , chiều nay coi như cho các cháu nghỉ.” Phương Kiến Quốc .
“Cảm ơn trưởng thôn ạ.” Lý Diễm Lệ mãn nguyện kéo Chu Nghiên .
Cuộc đối thoại cũng Chu Nghiên mở mang tầm mắt, hóa tố cáo là như .
“Chúng thế gọi là đ.á.n.h đòn phủ đầu, để trưởng thôn đối phương là , thì chuyện đ.á.n.h sẽ trở nên hợp lý. mà, nếu nhà Trương Nhất Hoa tìm đến, c.ắ.n c.h.ế.t thừa nhận nhé. Mẹ , mấy tên du côn trong thôn vu vạ.”
Lý Diễm Lệ ngày thường thích chiếm lợi vặt, nên rành mấy mánh khóe , lý lẽ rành rọt.
Chu Nghiên thở dài, cảm thấy Lý Diễm Lệ lý: “Bây giờ cũng tiện về khu nhà thanh niên trí thức, qua nhà ăn cơm .”
“Được thôi thôi, thích nhất là món thịt hầm của .” Lý Diễm Lệ lập tức gật đầu, nỗi sợ hãi về việc Chu Nghiên đ.á.n.h cũng tan biến.
Đánh thì … dù đ.á.n.h cũng , ăn mới là chân lý.
“… Hầm cho , nhưng nhà chỉ thỏ rừng thôi.” Chu Nghiên nhu cầu cao về thịt, ngược cảm thấy rau củ còn quý hơn.
“Thỏ rừng ngon mà, thích ăn thịt thỏ nhất.” Lý Diễm Lệ gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt tròn trịa ánh lên nụ mãn nguyện.
…
Bạch Thất Thất cuối cùng vẫn tìm trưởng thôn giúp đỡ, đưa Trương Nhất Hoa đến trạm y tế.
Phương Kiến Quốc bộ dạng lóc t.h.ả.m thiết của Bạch Thất Thất, chút khó xử : “Máy kéo của thôn ở đây, bây giờ đang là mùa bận rộn, chở phân bón.”
“Vậy… ạ.” Bạch Thất Thất kinh nghiệm, nhưng thể bỏ mặc Trương Nhất Hoa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Trong thôn xe la, dùng tạm cái đó . Tuy chậm một chút, nhưng dù cũng là xe.”
Thực , Phương Kiến Quốc ngay cả xe la cũng cho họ dùng. Gia súc trong thôn bây giờ cũng quý lắm, nếu mệt lả thì lấy gì việc.
“Vâng…” Bạch Thất Thất tiếp tục sụt sùi.
“Này thanh niên trí thức Bạch, lẽ tìm cùng, nhưng Trương Nhất Hoa dù cũng thôn , đều bận, nên mắt cô cùng .”
Phương Kiến Quốc tuy Lý Diễm Lệ tố cáo, nhưng cũng kiểu một phía. Điều ông tức giận là đó ông hỏi nhiều dân cắt cỏ ở bờ sông. Ai cũng thẳng rằng Bạch Thất Thất và Trương Nhất Hoa cấu kết chuyện , khắp nơi bắt nạt khác.
Điều Phương Kiến Quốc thể nhịn , thái độ tự nhiên cũng .
“ mà… thương nặng, cháu nhấc nổi.” Bạch Thất Thất nhỏ giọng kể lể.
“Cậu gãy tay, chứ gãy chân , tự .” Phương Kiến Quốc thấy đối phương còn cò kè, càng thêm bất mãn, qua loa vài câu định gọi đ.á.n.h xe la đưa họ .
Thực , việc Trương Nhất Hoa dậy nổi là bình thường. Bởi vì Chu Nghiên dùng thủ pháp thông thường, mà là Phân Cân Thác Cốt Thủ. Loại võ công chỉ xương cốt đối phương sai vị, mà còn cho gân mạch rối loạn đau đớn. Ở thời cổ đại, đây là một loại khổ hình thể đau đến c.h.ế.t. Cũng may là Chu Nghiên lương thiện tay độc ác, nếu Trương Nhất Hoa sớm kêu la t.h.ả.m thiết gặp Diêm Vương .
Bạch Thất Thất cảm thấy trưởng thôn rõ ràng đang thoái thác, nức nở : “Trưởng thôn, ngã, là… là do Chu Nghiên đánh.”
Bước chân chuẩn rời của Phương Kiến Quốc khựng , mắt ông trợn lên, lông mày gần như dựng .
“Nói năng vớ vẩn gì thế, trong thôn đều thấy là do tự ngã, cô còn vu khống khác . Cũng tìm lý do nào hơn một chút, Chu Nghiên đánh…” Phương Kiến Quốc thở hắt một , đột nhiên cao giọng: “Con bé Chu Nghiên tay chân mảnh khảnh thế , đ.á.n.h nổi thằng cha Trương Nhất Hoa vạm vỡ !”