Cô cảm thấy cho dù là tướng mạo là địa vị gia đình của , đều thể xứng đôi với Lâm Thành.
Lâm Thành thì ? Thế mà tìm một đứa con gái nông thôn để yêu đương!
Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ấm ức, dậy đeo túi xách rời .
Một đường đến cục công an, thuận lợi gặp Lâm Quốc Cường.
Lâm Quốc Cường thấy Phùng Tố Viện còn ngạc nhiên một chút, mới : "Viện Viện về từ lúc nào đấy? Sao qua thăm nhà bác?"
Phùng Tố Viện dịu dàng : "Chú Lâm, cháu về một tháng , là vì còn bận sắp xếp công việc, cho nên thời gian ."
Lâm Quốc Cường gật gật đầu: "Vậy ."
Hai chuyện vài câu.
Phùng Tố Viện vô ý : "Chú Lâm, buổi trưa cháu thấy Lâm Thành ở xưởng quặng, cùng với bạn gái."
“Có yêu lúc nào mà chút tin tức gì, cũng với bạn bè một chút. ”
Lâm Quốc Cường Lâm Thành yêu, đầu tiên là sửng sốt, cau mày suy nghĩ một lát:
"Chú nó gì. ”
Ông về phía Phùng Tố Viện, cô gái thích Lâm Thành cũng ngày một ngày hai.
ông quản Lâm Thành, nó còn đang học, cho nên ông từng hỏi qua.
Nếu hai nhà thông gia thì đương nhiên Lâm Quốc Cường vui mừng.
Ông :
"Xảy chuyện gì ? Cháu thấy ? ”
Phùng Tố Viện thấy Lâm Quốc Cường , trong lòng cô hy vọng.
Cô bảo mà, chú Lâm đồng ý cho Lâm Thành cưới một con bé nông thôn chứ?
Nghĩ đến đây, cô :
"Chú Lâm, cháu chỉ gặp hai câu, cô gái đến từ nông thôn, đến xưởng quặng mấy tháng. ”
Lâm Quốc Cường là từ nông thôn đến, quả nhiên nhíu mày.
"Thằng ranh , cái gì cũng với chúng ."
Phùng Tố Viện tiếp:
"Cháu thấy cô gái cũng tệ, Lâm Thành còn tặng đồng hồ cho cô .”
Cô sớm thấy đồng hồ tay Lý Tư Vũ, chiếc đồng hồ nữ mới nhất, hơn hai trăm tệ đấy.
Chỉ dựa tiền lương của Lý Tư Vũ, căn bản cô thể mua nổi, chắc chắn là Lâm Thành đưa cho cô .
"Cái gì?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-kho-hang-trong-sinh/chuong-143.html.]
Lâm Quốc Cường đến từ nông thôn, trong lòng ông quả thật vui.
Không là ông xem thường nông thôn, nhưng thật sự là Lâm Thành sẽ xa, một phụ nữ ở nông thôn, chắc chắn thể giúp gì cho Lâm Thành.
Phùng Tố Viện thấy ông vui thì trong lòng khỏi cũng thoải mái vô cùng.
Mình ngay mà, Lâm Quốc Cường là coi trọng công danh lợi lộc như , thể chấp nhân con dâu nông thôn.
Lý Tư Vũ và Lâm Thành chia tay là cái chắc.
Nghĩ tới đây, Phùng Tố Viện tâm tình khoan khoái, cô vài lời khách sáo vớiLâm Quốc Cường về.
Sau khi , Lâm Quốc Cường suy nghĩ một lát thở dài.
“thằng nhóc nhà cũng về, đúng là tức c.h.ế.t mà.”
Nói xong, ông cầm điện thoại lên gọi ngoài.
Tại văn phòng xưởng trưởng xưởng lương thực.
“Reng reng…”
Một hồi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Lâm Nham buông tài liệu trong tay xuống, cầm lấy điện thoại.
"Alô?"
Lâm Quốc Cường chậm rãi :
"Là . ”
"Ồ."
Lâm Nham nhíu mày, chờ ông tiếp.
Lâm Quốc Cường thở dài:
"Lâm Thành ở ? Bảo nó tối nay về nhà. ”
"Biết , nó ngoài. Khi nào nó , con sẽ với nó.”
Lâm Nham về phía Lâm Thành đang ở đối diện.
Lâm Quốc Cường gì thêm, Lâm Nham thì cúp luôn điện thoại.
"Chuyện gì ?"
Lâm Nham buồn bực Lâm Thành.
Lâm Thành vắt chân chữ ngũ, châm một điếu thuốc:
"Chắc là Phùng Tố Viện về chuyện em bạn gái ?”
Lâm Nham lạnh một tiếng:
"Chỉ bằng chút tâm tư của cô , ai mà chứ, Dương Hải Trân lúc cô chơi thành chó ? ”